Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009

Nói lời của trái tim

Lần ngồi tán chuyện cùng tụi bạn ở lớp. Tụi tôi đã kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện về nhà mình.

Cuộc sống luôn có bao điều làm ta phải băn khoăn, lựa chọn và có ai mà không một lần phải tự ép mình vào một quyết tâm, một lời hứa với chính bản thân mình sẽ cố gắng để làm tốt, và nếu được làm lại mình sẽ hành động khác, hay mình sẽ làm tốt hơn thế.

Còn với tôi, nếu được làm lại tôi muốn mình là một con người dễ thể hiện mình hơn, tôi sẽ nói tất cả những gì tôi muốn nói, và sẽ bộc lộ những mong muốn của mình mà không bị chi phối bởi bất cứ điều gì. Tôi muốn được là chính con người mình với những suy nghĩ của con tim, với những điều yêu thương muốn nói. Điều đó cũng có nghĩa tôi thích mình là một con người sống tình cảm hơn. Có lẽ cũng bởi tôi đã bỏ qua nhiều cơ hội thể hiện tình cảm của mình và tôi đã thật sự hối hận vì điều đó.

Ngày còn nhỏ, tôi rất lười học, mặc cho mẹ phải bỏ cả công việc để dẫn tôi đến trường, tôi vẫn lẳng lặng trốn học để về ngay sau khi mẹ vừa đi khuất. Cứ thế cả một năm trời, cha mẹ vất vả với việc đưa tôi đến lớp. Cha đã bực tức đến mức đập tấm bảng của tôi vỡ đôi, còn mẹ chỉ sụt sùi vì chẳng biết làm thế nào để tôi có thể thay đổi. Tôi đã rất sợ. Nhưng ngày đó tôi còn chưa thấy hết được những nỗi vất vả của cha mẹ, tôi chỉ biết làm như thế là tôi không giống với các bạn và như thế tôi bị gọi là đứa trẻ hư. Khi lớn lên rồi, nhìn cảnh lao động lam lũ của bố mẹ để có thể nuôi chị em tôi ăn học, tôi đã nghĩ lại chuyện ngày xưa và ân hận lắm. Biết bao lần tôi muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi! Con biết lỗi rồi. Con xin lỗi mẹ”. Nhưng cuối cùng sau bao lỗi lầm tôi vẫn cứ lần nữa mãi chuyện nhận lỗi và thời gian trôi qua, tôi đã cố tình quên đi những điều mình muốn nói. Vậy là, chưa một lần tôi nói lời xin lỗi mặc dù tôi đáng phải nói câu ấy cả ngàn lần rồi. Tôi đã không làm theo lời trái tim mình.

Ngày tôi đi thi học sinh giỏi bị trượt. Tôi buồn chỉ biết nằm khóc. Mẹ đã động viên tôi rất nhiều. Mẹ bảo rằng chẳng qua là tôi thiếu chút may mắn, chỉ cần tôi không ngừng cố gắng thì nhất định tôi sẽ đạt được giải cao ở các kì thi sau. Cơ hội của tôi còn nhiều, chỉ cần tôi biết nắm lấy nó đúng lúc mà thôi. Tôi đã nghe và thấy nhẹ lòng hơn. Mẹ ôm tôi, truyền cho tôi niềm tin và sức mạnh. Lúc ấy tôi đã rất muốn nói một lời cảm ơn với mẹ. Cảm ơn vì mẹ đã ở bên cạnh tôi mỗi khi tôi cần, cảm ơn vì dù tôi có là đứa con thế nào thì mẹ vẫn dành cho tôi những tình cảm thương yêu nhất. Nhưng rồi tôi chỉ biết rúc đầu vào lòng mẹ, yên lặng. Lần ấy, cũng là lần tôi đã không nói lời của trái tim mình. Một lần nữa, tôi lại bỏ qua cơ hội để nói những lời cảm ơn với mẹ.

Lần ngồi tán chuyện cùng tụi bạn ở lớp. Tụi tôi đã kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện về nhà mình. Và tôi được biết đứa bạn thân của tôi lúc nào cũng nhõng nhẽo với mẹ nó. Nó rất hay làm nũng với mẹ rồi hay ôm vai bá cổ mẹ nó để nói: “Con yêu mẹ rất nhiều”. Tôi đã nghĩ về những lời kể của nó. Và tự nghĩ đến bản thân, rất nhiều lần tôi cũng muốn làm thế với mẹ mình. Tôi muốn ôm mẹ mà nói rằng: “Con yêu mẹ rất nhiều. Nhất định mẹ phải sống khỏe mạnh và phải ở bên con mãi mãi’. Nhưng lại một lần nữa lí trí tôi mách bảo rằng: Để sau đi vì còn nhiều cơ hội mà.

Hết lần này đến lần khác tôi đều lưỡng lự như thế, vì tôi luôn nghĩ rằng mình còn nhiều cơ hội về sau. Tôi không biết rằng mình đã đánh mất đi một vế rất quan trọng mà mẹ đã nói là: phải biết nắm lấy cơ hội đó. Cho đến một ngày, tôi nhận ra mình đã sai lầm khi chính tôi tự khép lòng mình lại. Ai cũng biết rằng có những tình yêu thương không cần phải nói ra bằng lời. Nhưng cũng thật đúng khi ta nhận ra cuộc sống sẽ dễ chịu biết bao khi ta biết nói cả những lời yêu thương, lời cảm ơn hay lời xin lỗi. Đừng vì nghĩ rằng những lời nói ấy là không cần thiết với những người đã quá thân thiết với mình mà bỏ qua nó. Bởi như vậy là ta đã đánh mất quyền được nghe và cảm nhận những câu nói yêu thương của chính người mình yêu quý.

Tôi đã ân hận, day dứt rất nhiều bởi tôi đã vĩnh viến mất đi cơ hội để nói những lời ấp ủ từ trái tim mình với người mẹ kính yêu. Tôi đã mất mẹ đột ngột đến mức khi tỉnh lại sau giấc ngủ tôi đã nghĩ đó là cơn ác mộng. Nhưng thật tàn nhẫn khi đó lại là một sự thưc, một sự thực phũ phàng đã khiến tôi cảm thấy cuộc sống này thật vô nghĩa. Tôi nhớ lại quãng thời gian được ở bên mẹ và bỗng thấy hối tiếc vì chưa một lần tôi nói những điều muốn nói, chưa một lần tôi giãi bày tâm sự với mẹ chỉ vì nghĩ sẽ còn rất nhiều thời gian để tôi làm việc đó. Lí trí bảo tôi rằng tôi đã lớn và tôi cần phải chứng tỏ mình đã có những suy nghĩ chín chắn, có thể tự giải quyết được nhiều việc. Nhưng đó lại chỉ là điều của lí trí vì thực chất cái tôi muốn là được làm một đứa trẻ trong vòng tay mẹ, được tỉ tê với mẹ được làm nũng và biết nhận lỗi, biết cảm ơn, biết nói lời yêu thương ngọt ngào...Tại sao tôi lại sống thế? Tôi đã hỏi mình rất nhiều lần rồi.

Giờ đây, Tôi vẫn thường ngoảnh mặt nhìn lại những điều đã qua để hướng tới tương lai mới. Càng lớn tôi càng hiểu hơn về những điều mong muốn trong sâu thẳm con người mình. Tôi biết mình còn những ai bên cạnh và tôi quý trọng điều đó. Tôi đã biết nói nhiều hơn những lời yêu thương, lời cảm ơn, lời xin lỗi và tôi thấy hạnh phúc khi được trải lòng mình ra như thế. Cuộc sống này cần lắm lời nói của những trái tim biết yêu thương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét