Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009

Nói lời của trái tim

Lần ngồi tán chuyện cùng tụi bạn ở lớp. Tụi tôi đã kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện về nhà mình.

Cuộc sống luôn có bao điều làm ta phải băn khoăn, lựa chọn và có ai mà không một lần phải tự ép mình vào một quyết tâm, một lời hứa với chính bản thân mình sẽ cố gắng để làm tốt, và nếu được làm lại mình sẽ hành động khác, hay mình sẽ làm tốt hơn thế.

Còn với tôi, nếu được làm lại tôi muốn mình là một con người dễ thể hiện mình hơn, tôi sẽ nói tất cả những gì tôi muốn nói, và sẽ bộc lộ những mong muốn của mình mà không bị chi phối bởi bất cứ điều gì. Tôi muốn được là chính con người mình với những suy nghĩ của con tim, với những điều yêu thương muốn nói. Điều đó cũng có nghĩa tôi thích mình là một con người sống tình cảm hơn. Có lẽ cũng bởi tôi đã bỏ qua nhiều cơ hội thể hiện tình cảm của mình và tôi đã thật sự hối hận vì điều đó.

Ngày còn nhỏ, tôi rất lười học, mặc cho mẹ phải bỏ cả công việc để dẫn tôi đến trường, tôi vẫn lẳng lặng trốn học để về ngay sau khi mẹ vừa đi khuất. Cứ thế cả một năm trời, cha mẹ vất vả với việc đưa tôi đến lớp. Cha đã bực tức đến mức đập tấm bảng của tôi vỡ đôi, còn mẹ chỉ sụt sùi vì chẳng biết làm thế nào để tôi có thể thay đổi. Tôi đã rất sợ. Nhưng ngày đó tôi còn chưa thấy hết được những nỗi vất vả của cha mẹ, tôi chỉ biết làm như thế là tôi không giống với các bạn và như thế tôi bị gọi là đứa trẻ hư. Khi lớn lên rồi, nhìn cảnh lao động lam lũ của bố mẹ để có thể nuôi chị em tôi ăn học, tôi đã nghĩ lại chuyện ngày xưa và ân hận lắm. Biết bao lần tôi muốn nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi! Con biết lỗi rồi. Con xin lỗi mẹ”. Nhưng cuối cùng sau bao lỗi lầm tôi vẫn cứ lần nữa mãi chuyện nhận lỗi và thời gian trôi qua, tôi đã cố tình quên đi những điều mình muốn nói. Vậy là, chưa một lần tôi nói lời xin lỗi mặc dù tôi đáng phải nói câu ấy cả ngàn lần rồi. Tôi đã không làm theo lời trái tim mình.

Ngày tôi đi thi học sinh giỏi bị trượt. Tôi buồn chỉ biết nằm khóc. Mẹ đã động viên tôi rất nhiều. Mẹ bảo rằng chẳng qua là tôi thiếu chút may mắn, chỉ cần tôi không ngừng cố gắng thì nhất định tôi sẽ đạt được giải cao ở các kì thi sau. Cơ hội của tôi còn nhiều, chỉ cần tôi biết nắm lấy nó đúng lúc mà thôi. Tôi đã nghe và thấy nhẹ lòng hơn. Mẹ ôm tôi, truyền cho tôi niềm tin và sức mạnh. Lúc ấy tôi đã rất muốn nói một lời cảm ơn với mẹ. Cảm ơn vì mẹ đã ở bên cạnh tôi mỗi khi tôi cần, cảm ơn vì dù tôi có là đứa con thế nào thì mẹ vẫn dành cho tôi những tình cảm thương yêu nhất. Nhưng rồi tôi chỉ biết rúc đầu vào lòng mẹ, yên lặng. Lần ấy, cũng là lần tôi đã không nói lời của trái tim mình. Một lần nữa, tôi lại bỏ qua cơ hội để nói những lời cảm ơn với mẹ.

Lần ngồi tán chuyện cùng tụi bạn ở lớp. Tụi tôi đã kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện về nhà mình. Và tôi được biết đứa bạn thân của tôi lúc nào cũng nhõng nhẽo với mẹ nó. Nó rất hay làm nũng với mẹ rồi hay ôm vai bá cổ mẹ nó để nói: “Con yêu mẹ rất nhiều”. Tôi đã nghĩ về những lời kể của nó. Và tự nghĩ đến bản thân, rất nhiều lần tôi cũng muốn làm thế với mẹ mình. Tôi muốn ôm mẹ mà nói rằng: “Con yêu mẹ rất nhiều. Nhất định mẹ phải sống khỏe mạnh và phải ở bên con mãi mãi’. Nhưng lại một lần nữa lí trí tôi mách bảo rằng: Để sau đi vì còn nhiều cơ hội mà.

Hết lần này đến lần khác tôi đều lưỡng lự như thế, vì tôi luôn nghĩ rằng mình còn nhiều cơ hội về sau. Tôi không biết rằng mình đã đánh mất đi một vế rất quan trọng mà mẹ đã nói là: phải biết nắm lấy cơ hội đó. Cho đến một ngày, tôi nhận ra mình đã sai lầm khi chính tôi tự khép lòng mình lại. Ai cũng biết rằng có những tình yêu thương không cần phải nói ra bằng lời. Nhưng cũng thật đúng khi ta nhận ra cuộc sống sẽ dễ chịu biết bao khi ta biết nói cả những lời yêu thương, lời cảm ơn hay lời xin lỗi. Đừng vì nghĩ rằng những lời nói ấy là không cần thiết với những người đã quá thân thiết với mình mà bỏ qua nó. Bởi như vậy là ta đã đánh mất quyền được nghe và cảm nhận những câu nói yêu thương của chính người mình yêu quý.

Tôi đã ân hận, day dứt rất nhiều bởi tôi đã vĩnh viến mất đi cơ hội để nói những lời ấp ủ từ trái tim mình với người mẹ kính yêu. Tôi đã mất mẹ đột ngột đến mức khi tỉnh lại sau giấc ngủ tôi đã nghĩ đó là cơn ác mộng. Nhưng thật tàn nhẫn khi đó lại là một sự thưc, một sự thực phũ phàng đã khiến tôi cảm thấy cuộc sống này thật vô nghĩa. Tôi nhớ lại quãng thời gian được ở bên mẹ và bỗng thấy hối tiếc vì chưa một lần tôi nói những điều muốn nói, chưa một lần tôi giãi bày tâm sự với mẹ chỉ vì nghĩ sẽ còn rất nhiều thời gian để tôi làm việc đó. Lí trí bảo tôi rằng tôi đã lớn và tôi cần phải chứng tỏ mình đã có những suy nghĩ chín chắn, có thể tự giải quyết được nhiều việc. Nhưng đó lại chỉ là điều của lí trí vì thực chất cái tôi muốn là được làm một đứa trẻ trong vòng tay mẹ, được tỉ tê với mẹ được làm nũng và biết nhận lỗi, biết cảm ơn, biết nói lời yêu thương ngọt ngào...Tại sao tôi lại sống thế? Tôi đã hỏi mình rất nhiều lần rồi.

Giờ đây, Tôi vẫn thường ngoảnh mặt nhìn lại những điều đã qua để hướng tới tương lai mới. Càng lớn tôi càng hiểu hơn về những điều mong muốn trong sâu thẳm con người mình. Tôi biết mình còn những ai bên cạnh và tôi quý trọng điều đó. Tôi đã biết nói nhiều hơn những lời yêu thương, lời cảm ơn, lời xin lỗi và tôi thấy hạnh phúc khi được trải lòng mình ra như thế. Cuộc sống này cần lắm lời nói của những trái tim biết yêu thương

vo de`

Đừng tìm kiếm một người hoàn hảo để yêu,mà hãy yêu một người không hoàn hảo với một tình yêu hoàn hảo nhất.
*Thật hạnh phúc khi còn đôi mắt để nhìn,còn đôi tay để chạm và còn trái tim để yêu.
*Đừng phiền lòng khi tôi ôm bạn,vì ít ra khi đó tôi biết bạn còn ở bên tôi.
*Mỗi người trong chúng ta đều có một đôi cánh,chỉ có điều họ có đủ can đảm để bay hay không.
*Nếu bạn là gió,bạn có thể tự do nhưng sẽ chẳng ai nhận ra sự tồn tại của bạn cả.
*"Đừng chạm vào tôi!", đó là câu nói luôn thường trực ở những con người bị tổn thương nhưng họ lại luôn muốn điều ngược lại.
*Hãy gọi tên tôi thật nhiều,vì ít ra khi đó tôi biết mình còn Tồn Tại.
*Đừng bao giờ cho rằng bạn không cần bạ bè và nói với họ điều đó,vì khi bạn nghĩ là khi bạn rất cần một người bạn ở bên và lúc bạn nói là lúc bạn đã hoàn toàn cô độc rồi.
*Hạnh phúc,đơn giản,chỉ là một nụ cười.
*Chân lí kì lạ của tình yêu: Hai trái tim giá lạnh vẫn có thể sửi ấm cho nhau.
*Bạn có thể ăn nửa chén cơm,uống nửa li nước,đi nửa con đường nhưng không thể hiểu nữa chân lí và yêu bằng nửa trái tim.
*Con người bất hạnh là con người chỉ thấy hạnh phúc của người khác mà không nhận ra nó luôn ở bên cạnh mình.
*Nụ cười của con người phản ánh tâm hồn của họ.
*Yêu không phải là hy sinh vì người mình yêu mà là Sống vì người mình yêu.
*Kẻ thù không thể làm trái tim ta tan nát nhưng chính những người ta yêu thương lại có thể làm điều đó.
*Đằng sau nụ cười là những giọt nước mắt,đằng sau những giọt nước mắt là nỗi đau,đằng sau nỗi đau là sự tuyệt vọng và đằng sau cả sự tuyệt vọng là một tâm hồn bị tổn thương.

Thứ Tư, 3 tháng 6, 2009

Quỷ cô đơn Hiệu Quả Prô hêhh

1. Hãy suy nghĩ thật kĩ. Nếu bạn thực sự yêu người đó thì đừng để lỡ mất cơ hội. Nhưng nếu bạn vẫn còn chưa chắc chắn, thì nên có thêm thời gian. Đừng vội vã.

Hầu hết các cặp đôi nhận ra sự kém nhiệt yêu cho dù đã nói 3 từ quan trọng đó. Điều này khiến cho mối quan hệ trở nên không tốt đẹp như lúc đầu mong muốn.

2. Bạn luôn luôn cần 2 phương án đề ra. Cẩn chuẩn bị trước cho khả năng người đó đáp lại câu tỏ tình không như bạn mong muốn. Nếu bạn yêu rất nhiều, bạn tự tin vào chính bản thân mình và không muốn mất người đó, hãy chủ động. Cơ hội là do ta tạo ra mà.
Nếu bạn không đủ niềm tin vào tình yêu của bạn, hãy tạm hoãn lại, chờ thời gian cho câu trả lời xem đã thực sự đến lúc nói 3 từ đó chưa. Khi bạn chắc chắn người đó sẽ trả lời: "Me too!" như bạn mong muốn thì hãy mạnh dạn lên.

Viết thử một lá thư xem sao?

3. Hãy luôn cho người ấy thấy bạn cảm thấy như thế nào. Nên nhớ rằng 3 từ quan trọng kia sẽ là kí ức đẹp đẽ khó phai mờ trong suốt cuộc đời mỗi con người.

Nếu cẩn trọng hơn, bạn có thể viết một lá thư tình trước để "dò la" tình hình "đối phương" làm nền tảng để "xúc tiến" mà nói: "I love u" trong lần hẹn sau đó.

4. Nếu bạn muốn "tiến triển" thêm sau khi thổ lộ lời yêu thì hãy lên sẵn một kế hoạch lãng mạn. Điều đó sẽ tạo nên một cột mốc đáng nhớ, chứng thực cho tình yêu.

5. Khi tỏ tình, hãy dùng đôi mắt và vòng tay ấm áp làm "cầu nối". Hãy để người ấy thấy sự chân thành trong đôi mắt bạn, sự ấm áp,ngọt ngào trong vòng tay bạn. Chỉ là những cử chỉ rất nhỏ thôi nhưng lại có "sức công phá" vô cùng lớn đấy.

Điều cuối cùng tôi muốn chia sẻ với bạn đó là: "Điều là nên tình yêu thật sự là sự trân thành và niềm tin." Chúc bạn tỏ tình thành công và yêu thật hạnh phúc nhé!"

những cách tỏ tình hiệuquả nhất

Cách 1: Double Rich - ấn tượng khó phai
Thời xưa, một số anh nghĩ ra trò này: mon men lại gần, đạp 1 phát vào chân cô em, rồi ra vẻ nhỡ chân, xin lỗi. Nói thật trò này mèo, xưa như trái đất.
Đẳng cấp pro bây giờ phải thế này:
Từ xa tiến tới, túm tóc cô em, tát 2 tát, vít xuống, lên gối thêm 3 phát nữa, vừa oánh vừa chửi "con khốn nạn, mày tưởng mày hại ông mà ông không biết à". Sau đó "chợt nhận ra mình nhầm người", đổi thái độ quan tâm , ân cần "oh god, anh nhìn nhầm rồi, tội em quá, em có sao không?" đảm bảo sau khi trải nghiệm sức mạnh đầy nam tính, lại cảm nhận được sự ân cần ấm áp, nàng sẽ đổ như nhà cao tầng bị ăn cắp vật tư.

Cách 2: Tình cờ:
Một số nhà văn lãng mạn thường nghĩ ra tình huống như sau: Nàng, đang bưng bê một thứ gì đó. Chàng, đang vội vã đi đâu đó. Huỵch, chàng và nàng va vào nhau, mọi thử đổ tứ tung xuống đất. Chàng rối rít xin lỗi, vừa giúp nàng nhặt đồ, vừa tán. Bull sh!t, đúng là bọn nhà văn dở hơi. Cách này không thích hợp với thời đại @ hiện nay.
Ở thế kỷ 21, anh em ta phải chơi trò khác. Đợi khi nào em gái ra về, bạn trực từ xa, vít ga con chiến mã (SH, Dylan thì càng tốt, không thì babetta cũng Ok) tông thẳng vào cô em. Đảm bảo cô em sẽ nằng lăn ra đất, nhìn bạn với đôi mắt khát khao. Bạn đã thành công, xin chúc mừng.

Cách 3: Ân nhân cứu mạng

Một cô gái rất dễ rung động khi được một chàng trai cứu thoát khỏi nguy hiểm (VD như bị ngã xuống nước, bị hỏa hoạn, động đất ....)
Thế nhưng vấn đề là có phải lúc nào em gái cũng gặp tai ương để bạn ra tay nghĩa hiệp? Xin thưa là không. Vì vậy muốn thực hiện cách này, chính bạn phải là ngừoi tạo ra tai họa cho cô em, rồi sau đó cứu cô em thoát khỏi bàn tay tử thần.
Đơn giản nhất là cho em này ngã xuống nước.
Bạn chờ cơ hội khi em đang đi qua những đoạn sông hồ, nhẹ tay đẩy 1 phát cho em bay thẳng ra giữa sông. Tuy nhiên, thời nay con gái biết bơi khá nhiều, để chắc ăn, bạn phải nhảy xuống, dìm cho em này ngắc ngoải, gần chết rồi mới cứu. Nói chung bạn cứ dìm đến khi nào không thấy em này chống cự, yên tâm là mọi việc đã nằm trong tầm kiểm soát, khi đó cứ tằng tằng mà cứu.

Cách 4: badboy
Có một điều các bạn nên biết, một số cô gái thích những bad boy. Hẳn bạn sẽ không ngạc nhiên khi mấy chú bặm trợn, đầu gấu hay ngồi cuối lớp thường kặp kè với mấy em xinh như mộng. Cách thức này rất hợp với mấy anh ku hay gây gổ, có máu liều.
Tuy nhiên làm sao để thể hiện máu côn đồ của mình?
Quá đơn giản, bạn gọi hội đến tận nhà nàng, cho anh em đập phá tanh bành, sau đó bảo đám fellows giải tán, một mình mình đứng lại nhận trách nhiệm.
Nên nhớ càng bị ràng buộc, bạn càng có cơ hội tiếp xúc với em gái.
Ngoài ra, bạn có thể dùng một cách khác, đó là tưới xăng đốt cháy rụi căn hộ mà cô em này đang sống. Dĩ nhiên không nơi nương tựa, bạn sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cô bé. Đề phòng trường hợp một thằng ku khác nhảy vào ăn chặn, bạn phải có đàn em theo dõi 24/7, chú nào loe ngoe tiếp cận em gái, cho đàn em làm thịt luôn, đằng nào tay cũng nhúng tràm rồi.
Hờ hờ, chúc anh em thành công khi thực hiện các tuyệt chiêu này.

Thứ Ba, 2 tháng 6, 2009

Nắng Thủy Tinh

Đi về không đón đưa ai, tối đến cũng không có ai để đi cùng xem phim hoặc lê la hàng quán. Cuộc đời anh rất chán, thật sự rất chán… Tâm hồn con người thì luôn xao động, vì thế có khi nào yên tĩnh, ta lại thấy bồi hồi, nhớ lại những kỉ niệm xưa. Chẳng biết tôi có họ hàng gì với Lý Thường Kiệt, ối nhầm, Lý Bạch, hay không, vì từ bé tôi đã mò mẫm cố vẽ bức tranh thế này : mặt hồ không chút sóng, khóm trúc nghiêng nghiêng tình tứ, và trăng lưỡi liềm treo hờ hững. Hì, cha nội Lý Bạch chết vì trăng, chắc trăng tròn rồi, còn tôi lại thích những gì không hoàn hảo, nói đúng hơn là trong đời nỗi đau luôn song hành với hạnh phúc, hà cớ gì mình mê muội mãi mà ôm lấy sự toàn vẹn. Có ai như tôi không nhỉ, nghe từ Death cho đến ... Country, Jazz Rock . Híc, có vẻ lộn xộn, biết làm sao bây giờ, khi cõi lòng nôn nao thì con tim cũng thương mến, những bản Country nhẹ nhàng với nhịp 2/4 tưởng chừng đơn giản, thế mà lại khiến tôi nhớ mãi, có thể nêu một số như Animal Instinct, Crush, Dream vv... . Có một ca khúc, mà mỗi khi tôi lắng nghe, lại thấy ánh trăng vàng mờ ảo bao trùm không gian. Dù thời gian có trôi qua, ca khúc ấy vẫn ngừng lại lắng đọng, như ánh trăng mềm mại vờn lên cuộc đời, vâng, bài ấy có tên là Moonlight Shadow - ánh trăng, của Mike Oldfield. Tôi còn nhớ topic bình chọn những khúc Intro, hình như Country Rock có lượng fan rất ít trong diễn đàn này, trước giờ có ai nhắc đến dòng nhạc này đâu. Cách chơi khá chân phương, không cầu kỳ, vì cái tên đã nói lên điều ấy : nhạc đồng quê, dân dã. Bản thân tôi cũng không hiểu biết gì nhiều về Country Rock , chỉ biết rằng tôi thích giai điệu đơn sơ mộc mạc mà quyến rũ ấy. Khi nhạc dạo trỗi lên, tất cả bon chen của đời thường vụt bay, chỉ còn lại tôi với ánh trăng, hãy nghe Mike Oldfield nói gì : The last that ever she saw him, Carried away by a moonlight shadow. He passed on worried and warning, Carried away by a moonlight shadow Ngay từ câu hát đầu đã gợi cho ta cảm giác mất mát, đau đớn. Gặp nhau lần cuối để rồi ánh trăng mang đi thật xa , không còn vần thơ nào trữ tình hơn thế nữa. Em yêu anh như vì sao yêu chị Hằng, và chính ánh trăng lạnh lùng đã cướp mất anh. Không cuộc chia tay nào lại thiếu nỗi ray rứt âu lo, chàng trai bị cuốn vào vòng quay tàn khốc của chiến tranh He was caught in the middle of a desperate fight Biết rằng ra đi, chiến đấu vì hoà bình là vinh quang, dù có hy sinh cũng mỉm cười ( chà, giống Power Metal , hì hì ) mà sao ngẹn ngào không nỡ lìa xa. was caught in the middle of ... ngữ pháp ở đây cực kì hay, và cũng là lý do khiến tôi không dám dịch lời bài Moonlight Shadow , chỉ hiểu theo chủ ý mà thôi. The trees that whisper in the evening, Carried away by a moonlight shadow. Sing a song of sorrow and grieving, Carried away by a moonlight shadow. Khung cảnh buổi chia tay quả là lãng mạn, trong ánh trăng lạnh lẽo bàng bạc, hàng cây xì xào như lời thì thầm, hình như đang nói thay nỗi lòng thầm kín của người con gái. Phút giây đau thương sao anh lại câm nín, xin anh nghe khúc hát này, em hát với nỗi buồn tuyệt vọng. Hỡi ánh trăng trên cao, người có thấu chăng đôi trẻ nồng ấm nay phải hai ngả mù khơi ... ( xin được lược bỏ một đoạn lời ca ... ) Cơn đau nhói lòng ùa vào tôi rất nhanh, những âm điệu nhẹ nhàng của Country Rock cứ đều đặn vuốt ve đôi tai, chợt tôi thấy sợ hãi, vì sao nhạc không hung tàn dồn dập, mà có thể làm tôi xao động như vậy nhỉ. Cũng có khi nhạc trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng chỉ là giây lát, rồi trở về thanh bình, một sự hiền lành để che dấu nước mắt. I stay, I pray See you in heaven far away. I stay, I pray See you in heaven one day. Vậy là đã rõ, tin từ chiến tuyến vọng về đã xé nát lòng người con gái ngày đêm mòn mõi trông ngóng. Cho dù tìm hết cả bài, tôi không hề thấy một từ cry hay ám chỉ như vậy. Có thể nói cô gái không hề khóc, dù là lúc chia tay, trong đêm cô quạnh hay cả khi nhận tin sét đánh. Nước mắt từ lâu đã khô cạn, cô như thân cây úa tàn, héo hon cùng năm tháng. Tấm lòng chung thủy ắt hẳn là không hiếm thấy, nhưng vì người yêu mà cạn kiệt dòng lệ thì đã biết tình yêu sâu đậm đến mức nào, và vì người yêu, cô thốt nên những lời ai oán ( xin viết lại lần nữa câu này ) : I stay, I pray See you in heaven far away. I stay, I pray See you in heaven one day. Em còn nơi đây, và em xin gặp lại chàng nơi thiên đường xa xăm, một ngày gần đây Nếu người yêu qua đời, bạn sẽ thế này chăng, có quá bi quan hay không nhỉ. Tôi nhớ đến cuộc tình huyền thoại Romeo và Juliet , nếu họ mù quáng mà chết, làm sao được ca tụng ngàn đời như một minh chứng cho tình yêu trong sáng. Hơn nữa, được tay trong tay với tình nhân tại heaven , dù cho far away , biết ngày nào mới được nhìn lại nhau, thì em vẫn xin một lòng với chàng, có trăng làm chứng. .... ( đoạn sau là những ngày cô đơn, những ký ức tràn về ... ) Moonlight Shadow , ánh trăng đi theo cả cuộc đời, trăng làm chứng cho tình yêu, và trăng nhìn thấy mọi chuyện, sao trăng lại thờ ơ đến thế. Carried away by a moonlight shadow , câu hát này lặp đi lặp lại trong bài hát, dịch ra làm sao đây, chắc chỉ làm ý nghĩa mất hay, thà cứ để nguyên văn như vậy, cũng biết ánh trăng mang tất cả đi xa, biến tình yêu trở nên mờ ảo. Trăng thì muôn đời vẫn thế, cứ lung linh huyền bí, nỗi đau ơi, mi hãy như ánh trăng vàng ấy, nhoà nhạt đi cho lòng ai nguôi ngoai. Thêm một câu này cứ được cô ca sĩ nữ nhắc đến : she couldnt find how to push through , trước định mệnh tàn nhẫn, giữa những nỗi tuyệt vọng, con người chỉ là ngọn cỏ mong manh nghiêng theo gió, cố chống lại và rồi vỡ vụn. Vì sao tôi thích vẽ một bức tranh có ánh trăng trên hồ, bao nhiêu năm đã qua, lúc thãnh thơi cũng như khi tất bật xoay tròn giữa dòng đời, tôi vẫn bị ám ảnh bởi ánh trăng. Vì sao tôi không vẽ trăng trên biển xanh lấp lánh mà lại là một hồ nước nhỏ bé, bởi vì hồ nước là tù đọng, không lối thoát, mà cuộc đời ta có khác gì như thế, lao theo danh phận tiền tài, để một lúc nào đó hốt hoảng vùng vẫy và chìm dần, chìm dần trong vũng máu chính tay ta tạo ra. Moonlight Shadow nếu còn chút hơi ấm tình giữa lạnh lẽo, thì cứ mang tôi đi, vô vọng cùng loài người tôi đã chán rồi. Lời bài hát: The last that ever she saw him Carried away by a moonlight shadow He passed on worried and warning Carried away by a moonlight shadow. Lost in a river last saturday night Far away on the other side. He was caught in the middle of a desperate fight And she couldn0t find how to push through The trees that whisper in the evening Carried away by a moonlight shadow Sing a song of sorrow and grieving Carried away by a moonlight shadow All she saw was a silhouette of a gun Far away on the other side. He was shot six times by a man on the run And she couldn’t find how to push through I stay I pray I see you in heaven far away I stay I pray I see you in heaven far away Four am in the morning Carried away by a moonlight shadow I watched your vision forming Carried away by a moonlight shadow Star was light in a silvery night Far away on the other side Will you come to talk to me this night But she couldn’t find how to push through I stay I pray I see you in heaven far away I stay I pray I see you in heaven far away Far away on the other side. Caught in the middle of a hundred and five The night was heavy but the air was alive She couldn’t find how to push through Carried away by a moonlight shadow Carried away by a moonlight shadow Far away on the other side.

nỗi cô đơn Trong đêm noel hok có anh

Anh àk!...

Từ hôm nay là trời bắt đầu rét ồy đấy! Đúng kái tiết trời của mùa đông lun...lạnh já...rét buốt đến khó tả...cũng jống như cảm jác khj anh nói h0k kòn ju em nữa...

...trời bắt đầu rét nên anh nhớ mặc áo ấm nák! Hôm nay nhìn thấy anh mặc riêg áo cộc tay ồy kh0ác kái á0 kh0ác ra ng0ài mà em thg anh wá!>"< lúc này em h0k kòn ở bên anh nữa thì anh cũng fải bjk tự chăm sóc mình chứ...bj h em và anh chỉ là bạn thôy...chỉ là bạn như anh nói thôy..nên anh cứ coi như đây là sự wan tâm jữa 2 người bạn vs nhau nák. Đừng suy nghĩ nhiều anh àk
Mà cũng sắp n0el ồy anh nhỉ!? Ngày mai ồy. Em m0g sa0 sớm đến n0el thế h0k bjk>.<...hồi trước em kứ nghĩ là n0el sẽ có anh ở bên, sưởi ấm cho trái tjm lạnh lẽo này kủa em...h0k ngờ...đó chỉ là m0g muốn kủa rjêng em màk thôy...chắc sẽ mãi mãi h0k ba0 h thành hiện thực...

....anh nói trông em cười rất xjnh..nên em h0k ba0 h khóc trước mặt anh cả...

...nhưg chỉ đến kái ngày đó...kái ngày mà mọi niềm hp kủa em tan bjến hết:...anh muốn chja tay...

Tại sao hảk anh???vì sa0 lại thế cơ chứ!?...

...†rước đó ta có cãi nhau...lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng...

...Nhưng chúng ta jận nhau đến mức anh fải nhắn ch0 em những lời này sa0!?

..."cho anh xl, anh h0k muốn em jận đâu. Tất cả là do anh, em h0k fải jận đâu...Nếu fải chọn người ra đj thì anh sẽ làm người ra đj ch0...Nếu vì anh mà em fải jận thì h0k xứng đáng đâu..."

...Anh hứa là anh sẽ mãi yêu thg em..mãi ở bên em cớ màk!..Tại sa0 anh lại nói anh sẽ ra đj???..Nhìn anh ra đj mà trái tjm em tan nát...em chẳng bjk làm jì kả...chỉ bjk đứng đó màk nhìn anh càng xa dần em thôy..sad...cry...

(Lần đầu tjên anh nghe thấy em khóc. Nhưng em hứa sẽ h0k để c0 anh nghe hay nhìn thấy em khóc nữa đâu...)

...Em h0k jám níu jữ anh lại vì anh đã có người k0n gái khác rồy...Nếu em jữ anh lại thì là wá jch kỷ anh nhỉ? Thôy...tốt nhất nên buông tay để anh ra đj thôy...Đừng nên níu kéo thêm nữa, chỉ làm anh thêm đau thôy...Nhưng em rất, rất muốn chạy the0 mà ôm chầm lấy anh, cố níu jữ anh thêm 1 lúc nữa...

...bj h 2 ta vẫn nt, nc hay chat vs nhau. nhưng mà em cảm jác có 1 bức tường vô hình nào đó đã ngăn cách chúng ta, làm ch0 em h0k thể nào gần anh đc....jọng anh h0k kòn như trước nữa...em bjk là anh đang rất buồn...
...Ng0ài trời đang mưa anh àk!...Lòng em thì đang buồn man mác...Vừa ngắm mưa vừa viết cho anh, lại thấy buồn...Khj buồn em chỉ bjk khóc mà thôy. Ngốc nghếch wá anh nhỉ?..jọt mưa như hoà lẫn vào nước mắt em vậy...mưa càng to, nước mắt càng rơi nhiều...sad wá...

...Khóc cũng chẳng jải wuyết đc. việc jì cả. Khóc có làm ch0 anh w0ay về đc. h0k?...Nó chỉ làm em thêm sad mà thôy...

...Thôy...h0k khóc nữa...

...Nhưng Sad thì vẫn cứ Sad...

...Mưa thì vẫn cứ rơi...

...Anh thì cứ mãi xa em dần...

Gió cứ thổi, chẳng nhớ nổi ngày xưa... Và mây cứ bay, nào có hay .....


Có bao giờ em thấy một người vừa khóc vừa cười chưa em? Trước giờ trong phim anh chỉ thấy người vừa khóc vừa cười vì hạnh phúc, mếu máo không nói nên lời, vẻ mặt của họ đáng thương nhưng thật đáng yêu, và họ luôn được ôm thật chặt. Lại có người cười ngoài mặt, khóc trong lòng, anh gọi là cười mà mắt không cười.
Em đã bao giờ thấy 1 cô gái cười ngoài mặt, khóc cũng ngoài mặt, mà trong lòng trống gió lùa hun hút không em. Ngày hôm qua anh về, miệng cười mà nước mắt cứ dồn ra khóe mắt. hôm qua tình cờ biết giờ em đang hạnh phúc, khoảng trống trong lòng anh đã lấp và con đường quên một người em đã đi qua hết.
Những vấn vương tháng qua đã phôi phai, quay đầu đàng sau mình không còn thấy nhau, không còn gánh nặng của nhau nữa. Anh đi tiếp, và em đi tiếp, con đường đưa mình đi càng ngày càng gần nhau....Uhm,,,,vậy em yêu và anh cùng đi nhé.anh yêu em......., anh cầu chúc cho em mọi điều hạnh phúc.
.
Nếu anh đang khóc, chỉ là 1 giọt nước mắt thôi, 1 giọt nước mắt khóc cho riêng mình kém may mắn, khóc cho những điều tốt đẹp mình có thể đạt được, cho món nợ ân tình đã cất qua một bên làm vai trống và thân mình không chống chếnh lao đao.
Anh không cố tình, nhưng có nhiều thứ đối với anh là đẹp đẽ và kỳ diệu, nhưng anh đành nhìn ngắm mà không chạm vào nó. Nhưng anh sẽ cười nhiều từ giờ về sau, anh sẽ sống tốt đẹp và sẽ có thật nhiều hạnh phúc.
.
Em có thêm niềm vui, có thêm sở thích, sẽ từng bước tiếp tục đặt thêm những viên gạch cuộc đời. Chắc chắn cũng sẽ có những lần em thất bại và rơi nước mắt, nhưng yếu mềm ấy sẽ không còn đè nặng lên vai nhau...vì em có anh,....Anh tin vậy ......
Ngày mai, ngày sau gặp lại nhau đã là một vị thế khác, những cuộc đời khác, gọi nhau bằng những cách gọi khác. Nhưng anh vẫn mãi nhớ nụ cười và tình yêu của em...anh yêu em.....

Mưa & Nước Mắt


Mỗi khi trời đổ cơn mưa thì bạn buồn hay vui, nhưng riêng tôi thì khi mưa trút xuống là những lúc tôi cảm thấy tâm hồn mình thật nặng nề. Thế nên khi trời mưa tôi chẳng bào giờ ra ngoài cả, chỉ ở trong nhà và ngắm những hàng mưa rơi.

- Nhưng có những hạt mưa không chỉ đơn thuần là những hạt mọng nước, mà đôi lúc nhìn thật kĩ hạt mưa như những giọt lệ long lanh những ánh buồn.

- Và cái ngày hôm nay, tức ngày 2/6/2009 tôi đã phải đau xót chứng kiến sự mất mát này, em họ tôi liệu có bao giờ được gặp mặt nữa, được trò chuyện được cung nhau chơi những trò chơi điện tử.. ;không một lời từ biệt, sao lỡ lại bỏ mọi người mà đi, khi tuổi đời còn rất trẻ, làm lỡ hẹn tương lai làm chú và dì phải đau xót, làm mọi người phải hàng lệ rơi..

- Chiều ngày 5/5/2009, khi tôi đang ở nhà và đợi công ty đô thị đến chặt cành cây ở trước nhà để đỡ vướng vào dây điện. Họ làm rất cẩn thận và tôi đã chăm chú quan sát và thấy mọi việc có vẻ đều ổn, nhưng gần cưa xong cành cây cuối thì lại phát sinh ra vấn đề, cành cây khi rơi xuống đã vướng phải vào dây điện thoại và làm cho điện thoại nhà không thể nghe được chuông reo. Đó cũng là điềm báo, tôi cảm thấy như vậy chắc chắn không tốt lành gì, và đúng như những gì tôi suy nghĩ quả thật tôi đã nghe tin buồn từ chiếc điện thoại di động của tôi..

- Khi biết tin, chân tay tôi rụng rời, lòng bồi hồi không yên, không biết nói gì cũng chẳng biết lúc đó tôi nghĩ gì, tôi chỉ biết mình chết lặng trong vài phút, và vội vàng cùng gia đình xuống nhà dì ngay..

- Thật như một ác mộng, tại sao em họ tôi mới có 22 tuổi tương lai thì rộng mở, lại phải khép cuộc đời sớm như vậy. Tôi không biết nói gì nữa chỉ lẳng lặng mà u buồn trong lòng .
" Sao em lỡ rời cha, mẹ đã nuôi nấng em trưởng thành
Sao em lỡ rời Hải, người anh trai hết mực yêu thương em
Sao em lỡ rời cõi trần, để về nơi xa xăm."

- Khi thắp xong nén nhan, tôi chỉ biết ngước lên bầu trời với những đám mây đen u buồn, tôi muốn khóc thật to nhưng những hạt mưa rơi trên mi mắt tôi, làm tôi thấy mọi thứ mờ nhòa như thấy cuộc sống thật bất công khi cướp đi một tuổi đời còn trẻ, cả một cuộc đời phía trước và mưa vẫn rơi, nước mắt cũng rơi hoài …

------

Từ lúc em sinh ra, cha mẹ nở nụ cười mừng rỡ
Từ lúc em tập bò, tập đứng, tập đi và tập nói
Tiếng đầu tiên của em là "ba" & "má"
Từ thưở ấu thơ, em chạy tung tăng trên đường làng
Em chơi với gió, thả diều và nghe tiếng sáo
Tiếng vi vu sáo diều như tiếng cười hạnh phúc
Em nhớ những buổi chiều mát, chăn trâu cùng lũ bạn
Cùng chơi trò chơi dân gian, cùng hát những bài đồng dao
Em lớn dần trên đường đời, cha mẹ dõi theo từng bước
Em cắp sách đến trường như bao bạn nhỏ
Em được học hai chữ "Gia Đình"
Em được học hai chữ "Thân Yêu"
Em càng cảm thấy, yêu quý cha mẹ và anh
Em cũng được học hai chữ "Bạn bè"
Có những lúc em ốm mệt, bạn bè đến thăm hỏi
Đến chép bài học hôm nay ở trường
Đến động viên, để em sớm trở lại mái trường.
Thời gian dần qua, em cũng đã trưởng thành
Em lớn dần trên tình thương của người thân,
Em đã có một người cha đầy kính trọng
Em đã có một người mẹ luôn thương yêu
Em đã có một người anh luôn quan tâm
Nhưng rồi em thấy mình có lỗi:
Có lỗi vì chưa báo hiếu được cha mẹ
Có lỗi vì còn nhiều việc dở dang ở đời
Có lỗi vì chưa nói lời tạm biệt
Có lỗi vì đã làm mọi người buồn
Nhưng em xin mọi người được thứ tha:
Thứ tha cho em vì số phận đã định
Thứ tha cho em vì cuộc đời bạc mệnh
Nếu thời gian quay trở lại, em sẽ:
Sẽ chăm sóc ba má suốt cuộc đời còn lại
Sẽ yêu mến anh và yêu thương mọi người
Sẽ khác nếu điều đó không xảy ra
Sẽ không để mọi người phải khóc than.
Em buồn vì em đã rời xa thế giới này
Em buồn lắm, nhưng em biết:
Cha, mẹ còn buồn hơn em
Em rất thương nhưng tuyệt vọng
Em chỉ biết nhìn cha,mẹ khóc mà em ko có mặt ở bên.
Em ngước nhìn lên bầu trời thấy cầu thang mở rộng
Như mời em bước lên đó..
Bạn bè em đang ở bên mộ em mời rượi kìa!
Rượu chia ly uống vào càng thêm sầu,
Em còn nhiều điều muốn nói
Nhưng có lẽ em phải đi rồi..
Nhìn người thân buồn em càng buồn thêm
Em chỉ muốn an ủi mọi người
Nhưng điều đó chắc không được rồi.
Và em muốn nói lời cuối với anh trai
Anh hãy chăm sóc cha mẹ thay em
Anh hãy cố gắng sống thật tốt thay em
Anh hãy cố gắng sống thật vui vẻ
Đã đến lúc em phải đi đây
Vĩnh biệt mọi người
Bầu trời phía trước đang rộng mở
Có thể em đang nhìn mọi người sống
Hãy sống thật tốt: "như điều em từng mong muốn" !!!

Hãy yên nghỉ và ngắm nhìn người thân yêu đi hết cuộc đời này :((:((:((:((

Bói Vé Xe

Rất đơn giản, hãy cộng số vé của bạn lại và bói. À quên, nếu số xe của bạn có 2 chữ số thì dùng luôn số đó để bói. Nhưng với điều kiện số đó phải .. không được quá 27. Còn nếu lớn hơn 27 thì bạn hãy cộng 2 chữ số đó lại. Hoặc nếu vé xe của bạn có 3 chữ số thì càng tốt. Hãy cộng 3 chữ số đó lại với nhau.


VD: vé xe 768 –> 7+6+8= 21. Số của bạn là 21. Vé xe 24 –> số của bạn là 24. Vé xe 56 –> số của bạn là 5+6= 11.

1. Bạn đang nhớ người ta.
2. Có người rất yêu bạn.
3. Bạn luôn nghĩ tới 1 người.
4. Có người ghen tị với bạn.
5. Có người luôn mong bạn.
6. Có người muốn quay lại với bạn.
7. Có người yêu bạn trong thầm lặng.
8. Có người muốn vượt hơn bạn.
9. Bạn đang quý & luôn mong nhớ tới 1 người.
10. Bạn có chuyện bùn.
11. Đừng khinh người ta khi người ta luôn tôn trọng bạn.
12. Có người bạn khác giới đang nhìn trộm bạn.
13. Có người hay nói xấu bạn.
14. Có người rất thích bạn.
15. Có người đang nói dối bạn.
16. Có người đang chờ 1 điều gì đó ở bạn.
17. Bạn đang (đã) yêu mà không dám thổ lộ.
18. Bạn đừng hoang phí khi việc học chưa thành.
19. Có người luôn muốn gặp bạn.
20. Niềm hi vọng vụt tắt.
21. Có sự trắc trở trong tình yêu.
22. Bạn sẽ gặp nhiều may mắn.
23. Hãy thận trọng khi quyết định làm gì.
24. Có niềm tin đến với bạn.
25. Bạn sẽ có nhiều $$$.
26. Bạn là người đẹp nhất trong mắt người ta.
27. Người ta đang buồn vì sự lạnh nhạt của bạn.

Cá tính qua nét lông mày

Từng đường nét trên khuôn mặt đều ít nhiều thể hiện bạn là ai. Chúng ta hãy cùng đoán tính cách của mỗi người qua hình dáng của từng cặp lông mày.
Lông mày dài quá đuôi mắt và thẳng (Nhanh nhẹn và bao dung)
Từ đuôi mắt gióng thẳng lên trên, nếu lông mày dài quá đường gióng đó thì xin chúc mừng bạn, bạn đích thị là người rất thông minh. Việc gì giao cho bạn, bạn cũng hoàn thành một cách xuất sắc. Ngoài ra, bạn còn là một người đầy bao dung, nhân hậu, sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không mong đợi sự đền đáp.


Lông mày dài quá đuôi mắt và hình dấu mũ (Nữ tướng)
Đường đi của lông mày dài, vuốt nhỏ về phía đuôi mắt, nếu ở giữa nhíc lên hình dấu mũ, bạn là người rất thông minh. Thẳng tính là ưu điểm thứ 2 nhưng đôi khi là khuyết điểm của bạn. Bạn có tài điều binh khiển tướng, thu phục lòng người như một nữ tướng.



Hai đầu lông mày cách xa nhau (Nhiều tham vọng)
Người có lông mày xa nhau là người nhiều tham vọng. Nếu là phụ nữ, bạn sẽ thích trở thành một người phụ nữ thành đạt hoặc đi theo con đường chính trị. Vì vậy, bạn là con người lạnh lùng nhưng chịu khó nghe ý kiến đóng góp của người khác. Nếu là nam, lông mày xa nhau còn thể hiện khả năng ăn nói lưu loát nhưng bạn đừng nói nhiều quá người ta sẽ nghĩ “đa ngôn, đa trá” hoặc ít nhất cũng là loaọi người “nổ” như bắp rang.


Lông mày dài, đậm (Yêu đời)
Bạn thích đọc những chuyện hài ước và thích biến nó thành những mẩu chuyện vui để làm hài lòng những người xung quanh. Bạn là người yêu đời, dễ gần gũi với mọi người, được mọi người yêu thương, tin tưởng. Đường tình của bạn trải qua quá nhiều chông gai và nước mắt. Song hạnh phúc tuyệt vời sẽ đến với bạn.



Lông mày ngắn, mờ (Nội tâm)
Người có lông mày mờ thường hướng về nội tâm. Đôi lúc bạn thích ở một mình, không thích bước vào những chốn vui nhộn. Ngày cuối tuần đối với bạn rất quan trọng vì bạn sẽ tự do và tư duy theo những gì mình thích.
Nếu bạn có cặp lông mày vừa mờ, vừa ngắn, bạn sẽ không thích cái gì đó lâu dài. Bạn là người hay thay đổi công việc, hoặc đứng núi này trông núi nọ. Bạn là người tốt, trầm tĩnh nhưng lại dễ bị dao động.


Lông mày mảnh và đậm (Lãng mạn)
Bạn thích những điều ngẫu nhiên, khong thích một sự sắp đặt sẵn, vì vậy bạn hay gặp bạn bè và trong những phút ngẫu hứng thường hứa một điều gì đó, nếu bạn quên thực hiện bạn sẽ day dứt mãi. Ngược lại, trong tình yêu bạn là người tôn trọng chữ tín và tôn thờ người ấy. Bạn là mẫu người phù hợp với công việc nghệ thuật.
Nếu bạn làm kinh doanh bạn sẽ thất bại vì tính lơ đễnh và thiếu kiên quyết của mình. Bạn là người dễ mến những cũng dễ bị hiểu lầm.

Lông mày thưa và to (Gia trưởng)
Người nào có cặp lông mày này sẽ rất cá tính. Bạn có số làm sếp lớn. Đôi khi, cái tôi của bạn lớn đến độ trở thành độc đoán. Những lúc như thế, bạn hãy tự nhủ rằng mình hãy mở rộng tấm lòng để mọi người nhìn mình bằng ánh mắt thiện cảm hơn.
Bạn là người có lập trường, làm việc gì thì làm đến nơi đến chốn, không chịu đầu hàng trước những thử thách. Bạn khó tính nhưng lại là người chung thủy. Nhìn bên ngoài, bạn là người khó gần gũi, song bạn sẽ là người bạn tốt, người vợ (chồng) đáng tin cậy.

Bạn có bị ám ảnh bởi người cũ?

Khi nhìn thấy “nửa cũ” của mình đi với người khác, bạn thấy run rẩy, muốn khóc hay làm lơ, bình thản? Thành thật trả lời những câu hỏi trắc nghiệm dưới đây để xem hình ảnh người xưa còn lẩn quẩn trong tâm trí bạn không nhé.


1. Bạn còn nhớ người yêu cũ khi đã có người mới?

a. Nhớ da diết, không thể nào quên được
b. Chỉ khi nào người mới có hành động không phải với mình
c. Thỉnh thoảng cũng nhớ nhưng rồi qua ngay
d. Không, chẳng còn nhớ từng chi tiết trên mặt của người xưa.

2. Lúc nào bạn thường nhớ lại kỷ niệm xưa?



a. Khi người yêu dùng cơm hay ngủ đều làm tôi nhớ bạn trai cũ
b. Mỗi lúc anh ấy âu yếm, tôi đều nhớ đến người năm xưa
c. Khi anh ấy có những hành động hay cách nói chuyện giống người cũ
d. Chẳng bao giờ tôi nhớ đến người mình đã chia tay.

3. Bạn chọn người yêu hiện tại theo quan điểm nào?



a. Giống người yêu cũ, càng giống càng tốt
b. Có nét phảng phất giống người trước kia của bạn
c. Chẳng cần so sánh với người xưa, tôi sẽ nghe theo con tim của mình
d. Tính cách phải khác hoàn toàn người cũ.

4. Bạn nằm mơ và gọi tên người của năm xưa. Bạn có lo sợ chồng/vợ mình ghen?



a. Có, vì nhiều lần anh ấy nói: “Đêm qua em gọi tên ai mà nghe lạ vậy?”
b. Lo sợ chồng biết hành động này vì tôi giấu anh về người xưa
c. Anh ấy chẳng bao giờ ghen với người cũ
d. Tôi ít khi mơ và gọi tên ai.

5. Bạn có thể giấu chồng/vợ về người yêu cũ?



a. Tôi giấu tất cả mọi chuyện vì đã có nhiều việc không hay xảy ra với người yêu trước kia, vậy sẽ hòa bình hơn.
b. Người mới gợi ý để tôi nói về quan hệ cũ dù tôi chẳng thích
c. Có những việc không thể nói ra, tôi giữ kín trong lòng. Còn lại, tôi tâm sự với anh hết
d. Chẳng có gì phải giấu, không còn yêu nhau nữa thì làm bạn.

6. Người yêu cũ có tìm đến và nói chuyện với người mới của bạn?


a. Có, nhưng trong hòa bình
b. Người cũ cố tình phá rối tình yêu mới của tôi
c. Chính người mới lại tìm đến người cũ để rút kinh nghiệm cho cuộc sống trong tương lai của chúng tôi
d. “Mới” và “cũ” không quan tâm và không quan trọng.

7. Có bao giờ bạn muốn quay lại với người cũ?



a. Bất kỳ lúc nào người đó đề nghị, tôi đều sẵn lòng quay lại
b. Những lúc giận người mới, chỉ mong quay lại thời gian
c. Chẳng bao giờ, vì người cũ không để lại ấn tượng tốt trong mắt tôi
d. Đôi khi thôi, nhưng sau đó lại thấy ân hận vì mình giống kẻ phản bội.

8. Khi nhìn thấy người xưa đi với người khác, bạn có cảm giác thế nào?


a. Mất bình tĩnh, tay chân rụng rời và muốn khóc
b. Thấy khó chịu vì người ấy vui vẻ với “nửa mới”
c. Làm lơ và đi luôn, xem như không quen biết
d. Bình thản vì người ấy tìm được hạnh phúc.

9. Khi bạn day dứt vì chuyện quá khứ, người yêu mới sẽ làm gì?


a. Ghen tuông và nói sẽ chia tay
b. Không nói gì để tôi tự giải quyết
c. Hết lời an ủi giúp tôi sớm nguôi ngoai chuyện cũ
d. Tôi chẳng bao giờ bị day dứt nên người mới rất yên tâm.

10. Bạn thường viết gì trong nhật ký?


a. Phần lớn viết về những chuyện ngày xưa
b. Tôi thường ghi lại suy nghĩ của mình, đôi khi so sánh hiện tại với những ngày trước đây
c. Tôi chỉ viết về những điều xảy ra trong cuộc sống thực tại. Nếu có gì đề cập đến quá khứ, tôi sẽ xé và đốt ngay để tránh rắc rối
d. Tôi không thích viết nhật ký vì chúng chẳng thực tế tí nào.

Nếu bạn chọn hầu hết là câu a: Bạn chưa thể quên người cũ, người mới như để khỏa lấp chỗ trống trong lòng mà thôi. Để không lún sâu vào rắc rối trong chuyện này, bạn nên xác định rõ tình cảm của mình để tránh làm tổn thương người khác.
Kết quả hầu hết là câu b, c: Tuy không vương vấn chuyện cũ nhiều nhưng bạn vẫn chưa quên những gì xảy ra trong quá khứ. Nếu không thành thật với tình yêu, có thể bạn sẽ mất tất cả. Không nên so sánh người mới với người cũ.


Nếu bạn chọn hầu hết là câu d: Người cũ chẳng còn ám ảnh cuộc sống hiện tại của bạn. Bạn là người khá dứt khoát và mạnh mẽ trong tình yêu. Tuy nhiên, những việc trong quá khứ làm bạn có suy nghĩ tiêu cực. Nếu tránh được điều này, bạn sẽ tìm được hạnh phúc.

Thói quen của bạn có làm tổn thương sức khỏe?

Bạn có thể lực rất tốt nhưng nếu phung phí chúng bằng những thói quen xấu thì một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra cơ thể mình xuống cấp nghiêm trọng. Bài trắc nghiệm dưới đây sẽ cho biết bạn có cần điều chỉnh gì không.


Bạn cùng người thân đi nghỉ mát. Trong chuyến đi, một người đề nghị thuê xe đạp. Khi đó bạn sẽ trả lời:

a) Bạn thích đến hồ bơi để thư giãn hơn là đi xe đạp (0 điểm)
b) Bạn đề nghị nên tìm loại xe đạp đôi để cùng đạp đỡ mệt hơn (1)
c) Bạn đồng ý ngay (3)

Bạn thường ngủ “nướng” khi nào?

a) Ngày nào cũng vậy (1)
b) Chỉ khi nào thức khuya quá hôm trước (2)
c) Bạn không thích ngủ nướng và luôn dậy đúng giờ (3)

Công việc đang rất gấp, bạn cần làm cả giờ ăn trưa mới kịp hoàn thành, khi đó bạn sẽ:

a) Bỏ luôn bữa trưa và sẽ ăn bù vào bữa tối (1)
b) Vừa ăn qua loa bánh sandwich vừa làm việc (3)
c) Bỏ luôn bữa trưa không ăn gì cả (2)

Bữa điểm tâm hằng ngày của bạn như thế nào?

a) Rất thịnh soạn (1)
b) Không bao giờ ăn sáng (2)
c) Ăn cháo hay bánh mì nướng (3)

Một ngày, có người nhờ bạn trông con giùm. Bọn trẻ muốn bạn bày trò và chơi với chúng. Lúc đó bạn sẽ chơi trò gì?



a) Chơi trò nhảy dây (3)
b) Chơi trò trốn tìm (2đ)
c) Chơi cờ (1)

Trong lúc ngồi một mình xem bộ phim tình cảm lãng mạn, bạn sẽ ăn gì?


a) Một thanh chocolate cỡ bự hoặc một bịch snack thật to (0)
b) Ăn trái cây tươi (1)
c) Không ăn gì cả (3)

Đói mà không có thời gian ra tiệm bánh, mở tủ lạnh bạn thấy bánh pizza để một tuần rồi. Bạn sẽ làm gì?


a) Hâm nóng và ăn nó, để ý thấy miếng nào bị mốc thì không ăn (1)
b) Chạy nhanh ra ngoài và mua lấy một cái bánh khác (2)
c) Nhịn đói luôn (3)

Bạn đến phòng tập thể dục với cô bạn vì cô ấy ngại đi một mình trong buổi đầu tiên. Bạn sẽ làm gì trong thời gian ấy?



a) Vừa ăn snack vừa đọc tạp chí (1)
b) Đến lấy thẻ thành viên dự bị và tập cùng cô ấy cho vui (3)
c) Ngồi uống nước ép trái cây và để ý xem có chàng nào bảnh trai xung quanh không (2)

Đang muộn giờ, bạn gắng chạy đến trạm xe buýt nhưng chiếc xe nhanh hơn bạn và đang chờ hành khách lên xe. Bạn sẽ:


a) Chạy thật nhanh đến, quyết tâm bắt kịp chuyến xe buýt (3)
b) Bạn cố chạy nhanh nhưng nếu thấy mệt thì sẽ bỏ cuộc (2)
c) Chờ chuyến khác (1)

Khi ai đó kể một câu chuyện vui rất buồn cười, bạn sẽ:


a) Cười thật lớn (3)
b) Cười khúc khích nhưng không nín được (2)
c) Bạn cười nhưng vẫn kiểm soát được (1)

Từ 0 đến 10 điểm: Bạn nuông chiều bản thân quá đấy. Hãy thể hiện ý chí sắt đá của mình trong cuộc sống đi chứ, đừng để những thói quen không tốt ảnh hưởng đến sức khỏe của mình. Nên đặt ra những kế hoạch, mục tiêu cụ thể từng tuần và quyết tâm thực hiện nó thật tốt.
Bạn có thể bắt đầu bằng một vài thay đổi nhỏ, ví dụ không nên thức quá khuya, hoặc uống nước trái cây tươi ép thay vì uống những loại nước có ga, rượu. Sau đó là những mục tiêu lớn dần. Nếu làm tốt, bạn sẽ thấy yêu đời hơn vì đã tận hưởng cuộc sống này một cách tích cực nhất.
Từ 11 đến 20 điếm: Hình như bạn đã rất cố gắng không để thói quen xấu ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, nhưng kém hiệu quả. Những chuyện buồn phiền bạn không nên để trong lòng lâu quá. Nếu muốn đi chợ, bạn hãy đi bộ để tiêu hao bớt năng lượng thừa thay vì đi xe trong khi chợ gần nhà bạn. Như vậy, bạn sẽ cảm thấy khỏe hơn từng ngày.

Bạn cũng nên chú ý đến việc ăn uống của mình, nếu không sẽ chẳng có tác dụng đâu. Nên nhìn lại cách sống của mình cẩn thận hơn và xác định xem mình nên cải tiến lại nó ra sao nhé.
Từ 21 đến 30 điểm: Chúc mừng. Bạn rất khỏe khoắn và có thân hình cân đối. Nhưng đôi khi sức khỏe của bạn cũng không được tốt lắm. Vì vậy, điều quan trọng là bạn không nên để những thói quen xấu có cơ hội “chế ngự” sức khỏe của bạn. Tuân theo những nguyên tắc sinh hoạt hằng ngày không phải khó lắm với bạn phải không? Lâu lâu, bạn hãy cho cơ thể bạn nghỉ ngơi thư giãn, nhưng đừng có nuông chiều bản thân quá đấy nhé.

Trong mắt người yêu, bạn thế nào?

Kỷ niệm ngày yêu nhau, bạn và chàng dự định một cuộc hẹn đặc biệt nhưng mọi thứ quá tệ: Trời mưa, xe chết máy, chàng mất ví tiền. Bạn vẫn mỉm cười và nói: Em thích đi dạo trong mưa thế này hơn?
Cách phản ứng của bạn trong những tình huống dưới đây sẽ cho biết bạn là cô nàng thế nào trong tình yêu. Bạn thử xem mình thế nào nhé.


1. Người ấy gọi điện mời bạn đi chơi vào tối thứ 6, nhưng bạn đã hứa đi với mẹ. Bạn sẽ:

a. Nhận lời với bạn trai, mẹ sẽ hiểu mà.
b. Nói bạn đã hứa đi với mẹ, nếu hoãn lại mẹ sẽ buồn và hẹn đi chơi với cậu ấy vào thứ 7.
c. Mời cậu ấy đi cùng

2. Sắp đến ngày sinh nhật của cậu ấy và bạn muốn chuẩn bị một món quà đặc biệt. Bạn chọn gì?


a. Thứ gì đắt tiền để chứng tỏ cậu ấy rất xứng đáng với bạn
b. Món bạn tự làm lấy, có thể nó không hoàn hảo nhưng thể hiện sự quan tâm của bạn hơn là đi mua.
c. Phiếu quà tặng từ cửa hàng đĩa CD mà cậu ấy yêu thích.

3. Bạn có vé xem buổi biểu diễn của ban nhạc mình yêu thích vào thứ 5. Nhưng khi mời bạn trai, cậu ấy từ chối vì phải học để hôm sau có bài kiểm tra. Phản ứng của bạn?


a. Rủ đứa bạn thân nhất đi, thế cũng vui rồi.
b. Kêu than và nài nỉ đến khi cậu ấy phải gác lại bài vở để chiều lòng bạn.
c. Đề nghị giúp cậu ấy học sau khi tan trường để có thời gian đi với bạn. 8 giờ mới bắt đầu diễn cơ mà.

4. Kỷ niệm 1 tháng yêu nhau, bạn và cậu ấy dự định một cuộc hẹn đặc biệt nhưng mọi thứ không như mong đợi. Trời mưa, xe thì chết máy, và cậu ấy bị rơi ví tiền. Phản ứng của bạn?


a. Cười vui vẻ. Ai cũng gặp chuyện như vậy mà
b. Bực bội. Nếu cậu ấy chuẩn bị kỹ thì đâu đến nỗi vậy.
c. Nói với cậu ấy, bạn thích đi dạo trong mưa hơn.

5. Bạn muốn người bạn đời tương lai của mình làm nghề gì?

a. Nhà tâm lý học hay làm việc với người nghèo. Bạn nghĩ, người có phẩm chất tốt và giàu tình thương sẽ là một ông xã chu đáo.
b. Bất cứ việc gì cậu ấy thích, thậm chí nếu cậu ấy đổi việc xoành xoạch hoặc đi học lại sau vài năm.
c. Nghề gì miễn sao cậu ấy kiếm khá khá là được. Vợ chồng có nhiều tiền chẳng hạnh phúc hơn sao?

6. Ngày 8/3 đến mà bạn đang cô đơn. Bạn quyết định mở tiệc đãi bạn bè nhưng hầu hết họ không đến được vì đã có hẹn riêng. Phản ứng của bạn?

a. Tức giận bạn bè quá ích kỷ. Tình bạn trên cả tình yêu chứ!
b. Bạn quyết định mở tiệc vào tuần tới, không cần dịp nào cả, khi đó mọi người sẽ đông đủ.
c. Bạn “thương thuyết” bạn bè đến chút xíu để trao đổi quà, rồi họ đi chơi với bạn trai muộn một chút cũng được.

7. Bạn yêu cậu ấy và quyết định tỏ tình. Bạn thấy cách nào là lãng mạn nhất?


a. Tặng cậu ấy món quà đắt tiền và tỏ tình ngay khi cậu ấy mở quà.
b. Hỏi cậu ấy có yêu bạn không, nếu cậu ấy nói có, thì bạn “phụ họa” ngay: “Mình cũng thế”
c. Chờ thời điểm thích hợp nhất khi chỉ có 2 người và bạn thì thầm vào tai cậu ấy.

8. Ngày hẹn, cậu ấy xuất hiện trước bạn với bộ đồ xấu kinh khủng. Bạn làm gì?



a. Muốn điên lên, không biết cậu ấy nghĩ gì mà ăn mặc như vậy!
b. Nói rằng bạn thích phong cách hiện đại của cậu ấy
c. Khen cậu ấy trông thật đẹp. Nếu bạn bè có bình phẩm bóng gió, bạn cho họ biết tuy cậu ấy không sành thời trang nhưng là một bạn trai tuyệt vời ở những điểm khác.

9. Bạn chết mê chết mệt với cậu bạn mới nhưng đám bạn lại nói cậu ta chẳng có điểm gì đặc biệt khiến bạn quan tâm vậy. Bạn làm gì?

a. Nói rằng khi họ hiểu cậu ta như bạn, họ sẽ thấy cậu ta thật thu hút. b. Thôi luôn, bạn bè nói đúng đấy.
c. Ghi nhận lời bạn đồng thời lên chiến lược tăng cường hình tượng cậu ấy.

10. Theo bạn, chuyện tình cảm của bạn và người ấy sẽ chấm dứt khi nào?

a. Bạn gặp người mình thích hơn.
b. Bạn cố gắng làm cậu ấy vui, nhưng không hiệu quả và cậu ấy không gọi cho bạn nữa.
c. Cậu ấy không làm bạn vui thì thôi nhé, bạn thà một mình để còn gặp đối tượng mới khác.

50 Tình Huống Thử Người Đang Yêu

Mỗi câu trả lời “CÓ” tính là 2%

Bạn đã bao giờ :


1. Cảm thấy run khi người ấy nhìn bạn?
2. Bạn từng làm điều gì đó ngộ ngĩnh để gây ấn tượng cho người ấy?
3. Khi bạn ngủ người ấy luôn có mặt trong giấc mơ của bạn?
4. Bạn có cho rằng mình sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình sống cùng người ấy?
5. Bạn có nói với người ấy điều mà bạn không nói với ai khác?
6. Bạn có thể không bao giờ nói dối người ấy?
7. Bạn gọi cho người ấy hơn mỗi lần một ngày chỉ để nghe thấy tiếng nói của người ấy?
8. Bạn có đặt người ấy trên hết mọi thứ trong cuộc sống của bạn thậm chí trước cả bạn?
9. Quà của người ấy có vẻ thú vị hơn những thứ quà tặng khác, thậm chí ngay cả khi bạn biết trước chúng là món gì?
10. Bạn có chú ý về sự xuất hiện hoặc nhưng phong cách riêng của người ấy mà những người khác không chú ý?
11. Bạn có cho rằng có những bài hát nhất định có vẻ như được viết về người ấy hoặc về hai người?
12. Bạn có sẵn lòng làm phiền người khác người khác chỉ để nhìn thấy người ấy mỉm cười?
13. Bạn có trông đợi ngày Valentine?
14. Một cái ôm siết chặt hoặc hôn của người ấy thật sự làm cho mọi thứ tốt hơn?
15. Bạn sẽ ở bên người ấy trong những khi đau khổ hay những khi đói nghèo?
16. Bạn có nghĩ đến chuyện đặt tên cho những đứa con tương lai của bạn?
17. Bạn có gọi nhau bằng tên thân mật?
18. Bạn có biểu thị hàng ngày tình yêu của mình?
19. Bạn có coi người ấy là người bạn tốt nhất của bạn?
20. Bạn có đau buồn khi nghĩ đến cuộc sống mà không có người ấy?
21. Bạn có nhớ tới những ngày kỷ niệm đặc biệt (ngày hẹn đầu tiên….)?
22. Bạn có nhớ những ngày có những kỷ niệm nhỏ của hai người (lần đầu ăn sáng cùng nhau…)?
23. Nếu người ấy cần một quả thận, bạn có sẵn lòng cho một trong hai quả thận của mình?
24. Bạn có nghĩ đến người ấy vào ngay lúc này?
25. Bạn có thấy nhớ người ấy, ngay cả khi người ấy ở phòng bên cạnh?
26. Người ấy đã gặp bố mẹ bạn chưa?
27. Bạn có bao giờ viết cho người ấy một bức thư?
28. Hai người đã bao giờ cùng chọn một bài hát mà cả hai cùng thích?
29. Nếu người ấy chuyển đến một nơi khác, liệu bạn có đi cùng?
30. Bạn có sẵn lòng cạo trọc đầu nếu người ấy yêu cầu?
31. Nụ cười của người ấy làm bạn mỉm cười theo?
32. Bạn có cảm thấy đau buồn nếu người ấy đang đau buồn?
33. Bạn có cảm thấy như bạn có thể đọc được tâm trí của người ấy?
34. Hàng tiếng đồng hồ trôi đi nhanh chóng khi hai người ở vên nhau?
35. Có bao giờ bạn nói yêu người ấy trước mặt bạn bè?
36. Bạn đã bao giờ chỉ ngồi và nghe hết những vấn đề của người ấy?
37. Bạn có mua vé xem phim, kịch… mà bạn không hứng thú nhưng người ấy lại quan tâm?
38. Bạn đã bao giờ cùng ngồi vạch kế hoạch tương lai với người ấy?
39. Bạn có nhớ sinh nhật của người ấy không?
40. Bạn có biết màu bạn ấy yêu thích?
41. Chỉ cần nhắc đến tên người ấy trong cuộc nói chuyện cũng đủ làm cho bạn thấy lòng mình ấm lên?
42. Bạn có thấy khó ngủ sau khi không giải quyết xong cuộc cãi cọ với người ấy?
43. Bạn có bao giờ đi xa hàng trăm km chỉ để nhìn thấy nhau?
44. Bạn có bao giờ yêu cầu gửi tặng một bài hát cho người ấy trên radio?
45. Bạn có cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi khi người ấy vào trong phòng?
46. Bạn có thấy mình đang nghĩ xem người ấy làm gì khi không ở bên cạnh mình?
47. Bạn có thêm một sở thích mới vì người ấy cùng chia sẻ?
48. Bạn có cảm thấy khó khăn hơn khi đi mua hàng cho người ấy?
49. Bạn đã bao giờ không tập trung trong khi nói chuyện với người nào đó vì nghĩ đến người ấy?
50. Giữ bàn tay của người ấy làm bạn cảm thấy an toàn và yên tâm hơn?




Giờ bắt đầu xem kết quả nè:
100%: Nỗi ám ảnh sẽ giết chết tình yêu. Bạn có thể đang bị ám ảnh.
* 80 - 98%: Tình yêu của bạn là mạnh mẽ và lâu dài.
* 50 - 79%: Một tình yêu mới nhưng sẽ tiến tới tình yêu bền vững
* 30 - 48%: Bạn yêu người ấy một cách khờ dại và thuần khiết.
* 10 - 28%: Tình yêu của bạn như một con xúc xắc, nó đang phụ thuộc vào may rủi.
* 0%: Bạn chẳng hề yêu người ta

tình yêu cao thượng

Một dạo nọ tôi tình cờ nghe một vị bác sĩ kể lại với câu chuyện tình buồn bi thảm
tôi cũng đã tự hỏi trên thế giới này liệu có tình yêu nào cao đẹp như vậy không
có người con gái và người con trai họ đã quen nhau từ rất lâu ,đã lâu lắm rồi ,
"My oi mai là đám cưới của mình rồi em chuẩn bị nha, tối nay anh sẽ chẳng ngủ được đâu vì chắc anh sẽ nhớ đến em suốt đêm mất "
"khang anh ơi mai tụi mình sẽ được hạnh phúc mà em sẽ mãi trọn đời yêu anh "
nhưng tối trước ngày tân hôn vị bác sĩ điều trị cho khang đã đến nhà , và nói
Tôi rất buồn vì câu phải nhập viện , kết quả khám bệnh cho thấy cậu bị ung thư giai đoạn cuối"
câu nói như sét đánh ngang tai gia đình khang , nhất là khang , đã làm cậu suy sụp hoàn toàn ,
aaaaaaaaaa
tiếng thét của khang gia đình khang như ngất xỉu ,
My đến thăm khang tại bệnh viện
" khang à , anh có biết là em đã khóc rất nhiều không sao anh lại như vậy anh đi rồi em biết ở với ai đây "
"em à , anh thật có lỗi với em , anh bây giờ chỉ còn đợi chết nũa thôi em đừng buồn nha ,
em hãy tìm 1 người chồng mới đi đừng đợi anh làm gì"
người con gái khóc và họ đã khóc rất nhiều nhưng biết làm sao đây , mỗi buổi tối họ đến
nằm cạnh nhau và kể chuyện cho nhau nghe , từ chuyện gia đình sau này từ chuyện con cái v.v
ngày tháng trôi qua còn một tháng nữa là khang sẽ chết , những ngày đó My đã khóc rất nhiều ,
"em à , những ngày nay anh muốn em sẽ làm cho mình thật đẹp anh mong hình ảnh của em sẽ đọng lại trong tâm trí anh , khi kiếp sau anh sẽ nhận ra em trong đám dông người trên thế gian này "
thế là ngày ngày My trang điểm thật đẹp thật lộng lẫy mong làm cho khang sẽ vui lòng ,
người bác sĩ điều trị cho khang rất làm ngạc nhiên khi thấy My trang điểm như vậy , ông nghĩ My là 1 người con gái (đỏng đảnh) không xứng đáng nhận được tình yêu của khang giành cho My
từng ngày ông điều trị cho My ông đã luôn khinh khi người con gái này ,
một tháng đã trôi qua cũng đến ngày khang ra đi
sau khi người bác sĩ gặp lại My ông không khỏi ngạc nhiên sao cô gái ăn mặc diêm dúa bây giờ lại tàn tạ như không còn có sức sống nữa , khuôn mặc hốc hác..
" bác sĩ à khi anh khang còn sống anh ấy muốn My luôn dep-. trước mặt anh ấy để hình ảnh my luôn trong tâm trí anh ấy , nhưng bác sĩ biết không ngày ngày phảitrang điểm để làm đẹp cho mình , mỗi lần phấn son như ngàn nhát dao đâm vào trái tim tôi ,chỉ vì muốn anh ấy yên lòng để ra đi tôi luôn cố gắng chịu đựng.Nhưng khi anh ấy ra đi tôi lại mong có kiếp sau, hy vọng có thể gặp lại anh ấy ,nếu có kiếp sau dù anh ấy có hình hài ra sao tôi vẫn một lòng yêu thương anh ấy "
vị bác sĩ nghe xong mới thấy mình sai và thật cảm động trước tình yêu của cô gái
NẾU CÓ KIẾP SAU TÔI HY VỌNG SẼ MÃI BÊN NGƯỜI TÔI YÊU"

My first love

Tình yêu đầu tiên của tôi-đó là một câu chuyện tình rất buồn nhưng lại thật sâu sắc và khó quên.Mãi cho đến tận bây giờ,đôi khi bất chợt nhớ lại,tôi lại cảm thấy lòng mình quặn lên một nỗi đau thật day dứt và khó tả,một nỗi đau mang tên anh và những lúc như thế thì tôi lại càng khẳng định được rằng:tôi vẫn còn yêu anh,rất nhiều....
Lần đầu tiên tôi gặp anh là vào một ngày mưa phùn cuối tháng 11 trong căn tin trường tôi.Anh học trên tôi 2 lớp,là 1 chàng trai có vẻ ngoài tuy lạnh lùng nhưng lại rất thu hút,tôi không bao giờ có thể quên được ánh mắt buồn sâu lắng vương rất nhiều ưu sầu và trầm tư của anh khi nhìn những hạt mưa rơi tí tách ngoài sân,có lẽ kể từ lần gặp gỡ định mệnh ấy đã cuốn tôi vào vòng xoáy tình yêu với anh,thế là từ đó tôi đã thầm để ý đến anh,có thể nói là bấy cứ lúc nào anh ở đâu là ở nơi đó có sự hiện diện của tôi,mặc dù chỉ là đứng từ xa nhìn anh thôi nhưng với tôi đó lại là một niềm vui và sự hạnh phúc vô bờ.....Tôi cũng để ý thấy rằng tuy anh rất đẹp trai và nổi bật nhưng anh lại chỉ toàn đi chơi chung và nói chuyện với lũ con trai,không bao giờ thấy anh xuất hiện cùng với "bóng hồng" nào-điều đó cũng đã vô tình tạo cho tôi được một niềm hy vọng nho nhỏ sâu thẳm trong tận đáy lòng.Và rồi vào một ngày đầu tháng 3,tôi đã lấy hết can đảm để viết cho anh một lá thư làm quen,lúc đầu cũng lo lắm chứ,sợ rằng mình sẽ bị từ chối nhưng thôi kệ,đã phóng lao thì phải theo lao thôi chứ biết sao bây giờ?Và nếu như ngay từ lúc đó anh từ chối kết bạn với tôi thì có lẽ tôi đã không đau khổ như bây giờ,lúc biết được rằng anh đồng ý làm bạn với tôi,thật sự là tôi đã bất ngờ và vui lắm,khởi đầu chỉ là bạn bình thường nhưng tôi cũng đã khấp khởi hy vọng rằng thời gian sẽ vun đắp cho tình cảm của tôi và anh ấy.....Khoảng thời gian sau đó hai chúng tôi đã có với nhau những kỉ niệm rất đẹp,những lần cùng ngồi trò chuyện với nhau trong căn-tin hay những lần cùng nhau đi bộ về lớp sau những giờ ra chơi đã làm cho tình cảm của tôi dành cho anh ấy ngày càng sâu đậm hơn.Mãi cho đến một ngày tôi mới giật mình nhận ra rằng:tôi đã thật sự yêu anh ấy mất rồi,không phải là vì vẻ bề ngoài bảnh bao của anh ấy nữa mà là vì chính con người thật bên trong,từ tư cách đạo đức và quan niệm lối sống của anh đã làm cho tôi thật sự khâm phục.Mặc dù biết rằng trước đây anh đã từng có bạn gái và vì một lý do không đáng mà 2 người đã chia tay,anh cũng nói thật với tôi rằng cho đến bây giờ anh vẫn không thể quên được cô ấy nhưng tôi đã chấp nhận hết tất cả,yêu mến anh một cách mù quáng và nhiều khi còn làm nhiều chuyện hơi bị ngu ngốc vì anh nữa,trong khi anh thì vẫn cứ dửng dưng và lạnh lùng trước tình cảm của tôi hay nói đúng hơn,anh chỉ luôn xem tôi như 1 người bạn hay nhiều lắm là 1 đứa em gái khờ khạo của mình mà thôi.Tuy tôi không nói ra là tôi thích anh nhưng qua những hành động cử chỉ của tôi làm vì anh,tôi chắc rằng anh hiểu,nhưng tại sao.....anh vẫn im lặng?Vì nghĩ rằng anh hơi khó xử và cần thời gian để suy nghĩ nên tôi đã nhẫn nhịn chờ đợi......Và rồi,cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến,anh chủ động gửi e-mail cho tôi,nhưng không phải là để nói về chuyện của 2 đứa chúng tôi mà là để cho tôi thấy tấm hình của anh và chị AP(người yêu cũ của anh) chụp chung với nhau kèm theo "nhật ký chuyện tình của anh và chị AP" và câu cuối cùng khi chốt lại mọi chuyện anh đã nói rằng:"Trái tim anh sẽ mãi mãi ở bên AP,mãi mãi......".Con tim tôi đau thắt lại và hoàn toàn vỡ tan tành khi đọc xong bức e-mail ấy.Đến lúc đó tôi mới hiểu được rằng,trong lòng anh hoàn toàn không có chỗ dành cho tôi,từ đầu đến cuối đều là do một mình tôi đơn phương theo đuổi anh và cũng đã ít nhiều ngộ nhận tình cảm của anh dành cho tôi.Yêu đơn phương 1 người thật là 1 điều đau khổ biết chừng nào.Sau khi suy nghĩ rất lâu tôi đã quyết định gởi cho anh 1 lá mail khác để nói thật về tất cả tình cảm mà tôi đã dành cho anh ấy bấy lâu nay kèm theo với 1 câu kết là:"Với em thì tình bạn có thể thăng hoa lên thành tình yêu nhưng còn tình yêu thì không bao giờ có thể giảm xuống là tình bạn đâu anh à,đừng gởi cho em thêm bất kỳ lá mail nào nữa,em không muốn lại 1 lần nữa tan vỡ vì anh như thế này đâu!"Và rồi sau lá mail ấy của tôi...anh đã im lặng....Tôi cũng đã tìm cách tránh mặt anh từ đó,dẫu biết hành động đó của mình là trốn tránh sự thật nhưng tôi tin rằng mình đã làm đúng.Nếu gặp người tôi yêu mến nhưng người đó chỉ mang lại cho tôi toàn khổ đau thì thôi,tôi thà không gặp nữa,làm vậy sẽ tốt cho tôi và anh ấy hơn....Mối tình đầu cay đắng của tôi đã có 1 kết thúc buồn như vậy đó các bạn à!
Anh đến và đi khỏi cuộc sống của tôi nhanh như một cơn gió thoảng,mặc dù tình yêu với anh không được trọn vẹn và chỉ mang đến cho tôi toàn là nước mắt và khổ đau nhưng những ngày tháng ngắn ngủi được ở bên cạnh anh đối với tôi đó là những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc nhất,có quá mâu thuẫn không vậy các bạn?Tôi tin rằng quyết định từ bỏ của mình là đúng,bởi vì càng dấn sâu vào thì tôi sẽ càng đau lòng và tuyệt vọng hơn mà thôi!Dù cho giờ đây chúng tôi đã mỗi người một phương và cũng lâu rồi tôi không gặp anh nữa nhưng tôi vẫn muốn anh biết 1 điều:tôi đã không hối hận khi yêu anh,trước đây,bây giờ và mãi mãi,bởi vì tình yêu là không bao nói đến sự hối hận,cảm ơn anh đã đến và cho tôi biết rằng được yêu thương một người nào đó thật sự là một điều hạnh phúc biết dường nào.Hy vọng rằng ở 1 nơi nào đó trên đất nước Việt Nam này ,anh cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự cho riêng mình,anh nhé!

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

so........

xin chao toan the cac ban! cac ban cung biet chung ta deu la sinh vien, hok fai sinh vien ngheo, ma la sinh vien hok du tien de du tien ci vao khoan tinh phi. moi khi 1 ban nam thich 1 ban nu trong khu ki tuc xa,muon dua nguoi yeu minh di choi, muon gap co ay 1 minh chi co 2 chung ta, nhung hok fai luc nao cung vay, con gai co chien thuat choi hoi dong,neu nhu ban ru co ay di choi ma ca phong biet duoc thi ban se gap nguy mat, mat sach tien trong tui, se lam cho ban an mi tom ca thang, dieu do that la dau kho, minh` co 1 ke nho? ma minh hoc buu chinh vien thong vua dc nghe vd do muon ke cho cac ban nghe de cac ban dung pham phai sai lam nhu tren vd co 1 chang trai thich 1 co gai, toi nay anh do muon nt voi co gai 1 cau"toi nay di uong cafee nhe!" va ban fai noi voi co ay cach tinh nhu the nay` ne` ban danh so thu' tu. tu` 123 456 78 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19! 123=Toi vi co the ban gai ban hok co DT thi sao nen phai lam theo cach nay thoi ban sap xep tu le?>> chan~ va thanh nhu sau tiaduncfene0nyi0gaeh khi gui den co ay thi nguoi ban cua co ay nhan duoc dong chu nay` co ay se bao? may` oi lai dich gium tao tin nhan nay` cai hok bjet ai gui tin nhan toan chuc ai hok bjet va do la co hoi de ban gai cua ban. vie la giay va dich lai theo cach cua ban buoi toi co ban cu tum? tim? tam rua that som de di voi anh chang=))

Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2009

My Honey


Mình đã yêu nhau thế nào anh nhỉ? Từ một tin nhắn hay một buổi gặp mặt? Em cũng không nhớ nữa. Chỉ biết rằng ngày đó mình yêu nhau…….Còn nhớ lần đầu gặp nhau, chẳng ai biết mặt ai, nhưng vẫn nhận ra nhau. Câu đầu tiên em đã hỏi anh là gì ấy nhỉ? “ Ơ, chào anh, anh là H?” Khi đó anh đáp lại em bằng một nụ cười. Không hiểu sao em lại thích nụ cười ấy đến thế, nụ cười đã có nhiều lần theo em vào giấc ngủ. Hôm đó, anh và em đã trò chuyện rất lâu, rất lâu. Chính em cũng không nghĩ lại có thể nói chuyện lâu đến thế với một người xa lạ chỉ trong lần đầu gặp gỡ. Không hiểu có phải vì anh đã khen em cười rất dễ thương không, mà sau đó về nhà em cứ cười mãi. Xấu hổ quá đi mất!!!! Và rồi chuyện gì đến cũng đến, anh và em yêu nhau chỉ một tuần sau đó. Với em, dù chỉ là một tin nhắn chúc ngủ ngon, một tin nhắn bảo rằng “ anh nhớ em” cũng đủ làm em vui và cười suốt cả ngày. Nhỏ bạn cùng phòng cũng bảo em rằng “ Lâu rồi mới thấy M cười tươi và vui như thế”. Lúc ấy, em đã giật mình và tự hỏi: “Ơ hay, có phải thế chăng?”. Nhưng rồi em lại tự cười thầm vì em hiểu nguyên nhân làm em trở nên như thế…

Từ ấy đến giờ cũng đã gần 3 tháng, một thời gian chưa đủ dài cho một tình yêu. Nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà em đã có. Ba tháng mình đã có với nhau nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ. Đôi lúc em cảm thấy hoang mang, nhưng anh đã trấn an em: “nếu mình thật lòng không gian dối thì không có gì phải lo lắng đâu em”. Ừ, đúng thế anh nhỉ? Anh có biết em đã hạnh phúc bao nhiêu khi anh nói rằng có lẽ anh đã tìm ra định hướng và mục đích sống tốt hơn cho mình, vì em đã nghĩ người đó là em. Có ngốc và ấu trĩ quá không anh? Em thích mỗi lần em gọi cho anh, điện thoại anh lại hiện lên dòng chữ “My Love” nhấp nháy, em cũng lưu tên anh trong điện thoại như thế, nhưng anh thấy lại trêu em bắt chước anh, ghét quá em đổi thành “My Honey”. Nhưng anh có biết My Honey khi viết tắt là gì không “MH”, đúng tên anh và em đấy… Em thích được anh gọi là nhóc, thích cái cảm giác được ở bên anh. Vì khi đó em được tha hồ nhõng nhẽo, nũng nịu và được anh yêu thương, che chở. Hạnh phúc lắm anh ạ!!!!!!

Nhưng rồi một ngày em nhận được tin nhắn từ Yahoo ID quen thuộc: “anh không biết phải nói sao nhưng anh nghĩ mình phải chia tay em à.” Có phải anh đang đùa không? Anh đang trêu em đấy phải không anh? Tối hôm đó, em đã gọi cho anh, gọi mãi, gọi mãi mà anh không nghe điện thoại. Sao lại thế? Chuyện gì đã xảy ra với anh? Trong lòng em hoang mang với biết bao nhiêu câu hỏi không lời giải đáp. Chiếc thiệp Valentine em đã thức suốt đêm để làm vuột rơi khỏi bàn tay từ lúc nào…

Tối hôm sau gặp nhau, vẫn là anh đấy thôi, nhưng sao với em giờ xa lạ quá, mông lung quá… Anh đã nói thật nhiều nhưng em vẫn im lặng. Không phải em không muốn nói nhưng em sợ...em sợ nếu như em nói em sẽ khóc mất thôi. Từng cái siết vai em, từng nụ hôn lên tóc em, em hiểu anh vẫn yêu em. Vậy tại sao thế anh? Anh đã nói rằng anh có nỗi khổ riêng, em không thể hiểu được. Phải, em không hiểu được vì anh chưa một lần cho em được hiểu. Sao thế anh? Tại sao anh không chọn cách cùng em vượt qua, mà lại chọn cách bỏ em lại một mình. Anh có bao giờ nghĩ đến anh sẽ thế nào khi không có em bên cạnh không anh? Anh có buồn không? Có nhớ em không? Anh tặng em một chậu hoa xương rồng và nói với em rằng: “ dù không cần chăm sóc, quan tâm nhiều, nhưng xương rồng vẫn sống và sẽ cho hoa đầy màu sắc”. Vậy anh có bao giờ thấy xương rồng héo úa và chết khô không anh?.......

Anh ơi, em rất nhớ anh, nhớ gương mặt, giọng nói, nhớ vòng tay ấm áp và nhớ cả những lời trêu chọc em, rất nhớ…..Đến bây giờ em vẫn tự hỏi: “không biết dòng chữ “My Love” kia có còn xuất hiện mỗi khi em gọi đến? Không biết em có còn được anh gọi tiếng “nhóc iu” trìu mến ấy hay không? Có nhớ đến em từng ngày như em đã nhớ anh không?” Có lẽ, mai này anh sẽ không ở bên em nữa, nhưng xin anh hãy để cho em được ở bên anh, được chia sẻ với anh, được làm nhóc của anh như ngày nào, anh nhé!!!!! Để em được gọi anh mãi là “ My Honey”, để dòng chữ “My Love” kia vẫn xuất hiện trên điện thoại của anh mỗi khi em gọi đến, để em được hạnh phúc khi được anh gọi “nhóc iu ơi!!!”….Ngay lúc này đây em vẫn muốn nói với anh rằng: “ I miss u so much, my honey!!!!!!”………..

Cảm ơn ấy nhiều thật nhiều

Ấy là người có thể đứng đợi mình đi chơi vi vu với bạn cả tiếng giữa trưa nắng mà không hề trách mình lời nào. Khi ấy rước mình thì ít nhất cũng phải đợi 5 phút.

Nhưng nếu ấy cho mình đợi 5ph dù cho vì lý do chính đáng thì chắc chắn ấy sẽ bị cằn nhằn, thậm chí còn nghỉ chơi vài ngày tuỳ mức độ.

Ấy chịu nghe mình kể đủ thứ chuyện, từ mấy con cún ở nhà đến những người bạn của mình. Còn mình thì hay đề nghị ấy đổi đề tài khi ấy kể chuyện. Bất công nhỉ.

Mỗi lần giận nhau ấy luôn là người làm hoà trước dù 10 lần thì hết 6-7 lần là mình giận vu vơ, vô lý. Mình biết ấy ccũng bực mình mình lắm nhưng ấy vẫn nhường nhịn mình. Cho dù ấy là người nóng tính. ít nói.

Nếu không có ấy mua thuốc thì chắc mình sẽ theo trường phái tự bệnh, tự hết. Mà không hiểu sao dạo này cứ hay bệnh hoài thế nhỉ???

Ấy đưa rước mình đi học, đi chơi dù 2 đứa học ở 2 trường xa lắc. Dù như vấy ấy phải dậy sớm. Nhiều hôm còn phải đạp xe chở mình qua 2 dốc cầu dài ướt cả áo thấy mà thương. Mình về nhà ăn uống xong xuôi thì ấy mới đạp xe về đến nhà. Tôi wá đi. Ấy luôn là người phải đt khi mình nhá máy

Phải nhắn tin trước cho mình, nội dung phải thay đổi không lập lại. Phải trả lời ngay khi mình nhắn dù đôi khi mình trả lời sau nửa tiếng ấy nhắn. Khó wá nhỉ nhưng ấy luôn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.

Ấy là người phải nghe mình khen những người khác nhiều nhất và bị mình chê nhiều nhất. Mà ấy vẫn cứ cười không giận. Đôi khi còn nghe thiên tình sử của mình mà ấy vẫn thoải mái. Còn mình thì lâu lâu lôi chuyện tình củm xa xưa của ấy ra chọc

Mình thích đi đâu, mua gì,ăn gì ấy là người sẵn sàng cùng mình đi khắp nơi từ xin việc làm, mua wà, mua sắm, ăn các món ngon trên Xì phố. Từ ngày lên đây mình đã khám phá nhiều món ngon, rẻ lắm nha, do ấy dẫn mình đi đó. Ấy biết mình thich gì và ghét gì.

Ấy tặng mình những món wà bất ngờ, xinh xắn. Thế mà đôi khi còn bị che nữa chứ.Những lúc mình giận mình thường hay nói hoặc làm những việc mà sau nay nghĩ lại chắc là lúc đó làm tôn thương ấy lắm. Vậy mà ấy vẫn tha lỗi cho mình dù rằng mình chưa kịp nói lời xin lỗi với ấy.

Khi nào mình cần ấy mình chỉ cần nhắn tin là ấy cố gắng xuất hiện . Nhưng khi ấy cần thì phải xem mình có rảnh, điều kiện có đi dược không.

Ấy luôn dành làm những việc nặng nhọc, luôn có gắng làm mình vui. Bên cạnh ấy cứ như mình là công chúa, chỉ việc vui vẻ thôi. Như vậy không biết mình có vô tâm wá không????

Và còn nhiều điều nữa mà mình phải cảm ơn ấy. Cảm ơn vì mình quen ấy, cảm ơn vì ấy luôn ở bên mình và nghĩ cho mình nhiều như thế. Có thể ấy chưa là một người hoàn hảo nhưng ấy là một người tốt nhất (tính tới thời điểm này)

Nếu không có ấy chắc cuộc sống mình sẽ buồn lắm lắm.Chúc ấy luôn vui vẻ. Một ngày 8/3 tuyệt vời.

Yêu một ngày


Có những ngày cuộc sống cho ta những phút giây đẹp, dịu dàng và ngọt ngào đến lạ, để ta biết rằng ly cà phê dù có đắng, thêm đường sẽ thành ngon.

Cuộc sống có bon chen và bộn bề, vẫn còn có những phút giây ngọt ngào của tình yêu….để xóa đi vết thương, để làm ấm một tấm lòng, và có khi, chỉ là vị ngọt thoáng qua, nhưng ….cứ mơn man mãi!

Chiều Sài Gòn, tấp nập và bon chen, giữa cái tối nhá nhem, gã chẳng buồn chen vào chi cho tội, thế là dù bọn bạn vẽ nón bảo hiểm lề đường đã về...hắn vẫn ngồi đây...trống rỗng, chả nghĩ gì, chỉ nhìn người qua lại...và bình yên trống rỗng. Cái tuổi 20, tuổi của mơ mộng và ước ao, của hoài bão, của lí tưởng và hăng hái đi tìm cho mình một phương châm sống, gã đã từng nghĩ mình hạnh phúc….như bao người! Gã đẹp trai, gã học giỏi, gã thi đậu vào kiến trúc, gã nghĩ mình sẽ học thật tốt để tiếp bước những ngày học sinh chăm ngoan giỏi giang đã qua, vậy mà một ngày, cái ngày quái quỉ nào đó mà gã không nhớ, gã lại tự hỏi, mình đang làm gì thế này, mình có đang hạnh phúc?

Mà, hạnh phúc là một từ nguy hiểm, khi ta mãn nguyện với chính mình, Phan Hồn Nhiên nói, thì ta không nên chú tâm đến ý nghĩa của hạnh phúc! Đúng vậy! Cũng như bao người trẻ khác, gã đã đi theo con đường nhiều người đang đi, và….chưa bao giờ tự hói mình, rằng liệu, mình có thích con đường đó không?

Gã vẫn hay nghĩ đến cái ngày gã già đi, sau khi đi làm, có tiền, cưới vợ, sinh con, gã sẽ là một ông già như bao ông già khác, nhìn lại cuộc đời mình cũng chính là cuộc đời của bao ông già khác không gì cho ước mơ và lí tưởng! Gã đã học, đã thi cử, đã phấn đấu theo số đông, nhanh và gấp gáp đến không kịp nghĩ đúng sai. g\Gã quên rằng dở thích của gã không là kiến trúc, mà gã thích vẽ tranh! Gã quên rằng gã thích đây đó chụp hình những cảnh đẹp khắp nơi , rảnh thì đọc sách, lâu lâu sẽ tự cừơi khi thấy mình có bài đăng trên báo, chứ không là xem HBO hay starmovie, gã thấy mình vô dụng, và bất lực trứơc cuộc đời mình, vì những cái gã thích là những cái mỏng manh vô định và không thức tế, chỉ có học mới đảm bảo cho tương lai gã, nhưng mặt khác, gã biết mình sẽ chỉ hạnh phúc khi làm những gì mình thích…..gã phãi chọn lựa, giữa sự ổn định và bền vững, với sở thích và đam mê…..mà, gã chưa đủ lớn để quyết định những thứ lớn lao như thế, chưa đủ tự tin để một m1inh nói rằng tôi sẽ không làm theo điếu cả tếh giới tin là đúng…..gã hoang mang!

Nhiều người chạy xe nhìn gã với ánh mắt ngạc nhiên thấy rõ, lỉnh kỉnh là đồ, màu mè , cọ và cái mặt chán nản kiếu trai mới lớn....nếu là gã ngày xưa chắc sẽ xấu hổ chết được, nhưng gã...đã ko còn là gã ngày xưa, gã không làm được những gí gã thích, thế là gã hằn học, và không có gì là quan trọng với gã nữa, cả cái sĩ diện hảo của thằng con trai mới lớn……

- Vẽ giùm tui cái nón bảo hiểm!

- Dọn hàng rồi.....gã bực mình vì có người chen ngang cái không gian riêng tư của gã lúc này.

- Dọn hàng nên tui mới tới!

- Là sao?

- Thích you vẽ cho tui!

Gã bắt đầu thấy thú vị, quay lại là cái gã dí dỏm bề ngòai

- Vì tôi đẹp trai.....? (cười lém lỉnh)

- Không! (gã thấy mặt trời tắt ngúm)...nhưng xinh!

- Con trai ai dùng từ xinh!

- Chưa đẹp trai, thì chỉ có thể nói là xinh, để biết là hơn bình thường! Mà tui ít khi khen ai lắm, vậy là okie rùi, về nhà mà tự hào nha!

- Hay nhỉ....

- Gì mà hay.....

- À, không, chỉ là tôi nghĩ lung tung..cô thích vẽ gì?

- Không biết, vẽ gì cho thật đẹp ý, mà sao gọi tôi là cô, nghe xa cách lắm!

-Bạn?

- Vẫn xa cách!

- Vậy chứ gì?

- không biết, gọi sao cho tự nhiên, mà không xa cách(cô gái ngúng ngẩy kiểu nũng nịu )

Sau khi vò đầu bức tóc, gã cũng không nghĩ ra gọi cô bằng gì

-Tôi chịu!

- Hay là….EM đi....giọng cô gái thật mỏng, như có thể tan vào trong gió!

- Gã không tin vào tai m2inh, hỏi lại, gì cơ?

- Bạn…..không…..Anh ….có thể làm bạn trai của tôi được không?.....Một ngày cũng được!

Gã đã định bụng nói không, mà tiếng ừ cứ trôi ra dễ dàng…..

Tới lượt nhỏ chưng hửng:

- Anh…..Không ngạc nhiên à, sao trả lời bình thản vậy...tui có gặp yêu râu xanh không đây?

- Sợ thì về nhà đi, đây ko ép! Gã nagn bướng

Cô gái không nói gì, lặng lẽ ngối phía sau xe gã……

- Thế, cô….à không, em mới phải!

Thế, hôm nay, em muốn đi đâu?

- ................Đi cà phê nha, wán nào càng giống tình nhân càng tốt!

- Vậy ai trả!

- Anh! Cô gái trả lới tỉnh khô:

- Con trai gì mà keo bẩn!

- Tui là sinh viên nghèo hiếu học mà!

- Tui….. không hết tiền rồi ! (thỏ thẻ đến phát tội.......hơi hơi siêu lòng)

Khi nãy mang bao nhiêu, mua cái váy này hết trơn rùi.....

- Cái váy này bao nhiêu?

- 2 triệu

-Hả, cô có điên không, bộ cô giàu lắm hả……cô dám bỏ tiến ra cho á váy này, thì tự mà đi ăn hay uống gí nó!

- Anh không đi thì thôi! Mặc xác tôi!

- Giữa chắc!

Gã vọt ga , nhỏ bị bất ngờ, ôm gã, rồi cứ thế ôm luôn, qua bao con phố, hai người không nói với nahu lới nào, gã tháong tấhy cô khẽ tựa đầu vào vaìminh, và nghe sao ướt đẫm sau lưng, dù…không một tiếng nấc! ………………………

Cà phê Nếp, lọt thóm trêncăn gác chung cư trong con hẻm nhỏ của con đường vắng, vẫn những cái bàn gỗ đơn sơ chấp vá, vẫn những chiếc khăn trải bàn trắng in những hoa văn gortich cổ xưa, vẫn những chân nến bắng đồng, sáp chảy dài những đường như thạch nhũ….không gian riêng của gã, quán cà phê gã không bao giờ dẫn bạn bè đi cùng……hôm nay lại có cô……

- Một tiếng 15 phút..... gã khẽ nói

- Ừ

- Buồn chuyện gì à?

- Không!

- Là người yêu, phải nói cho nhau nghe tất chứ!

- Là người yêu , không hẳn là cần nói mới hiểu nhau, cần an ủi để cho nahu bớt đau buồn……

--Vậy thì ngối lại gần đây, dựa vào đây, cho mượn đôicả đối vai này, làm gì túy thích…..Lại khóc nức nở.....ướt cả vai, muốn đưa tay vuốt tóc...nhưng thôi, biết xử lí nhiều tình huống, nhưng...bất lực trước nỗi buồn của người con gái......sao tim cứ đập nhanh thế, cứ sợ lay người nhẹ, người con gái ấy sẽ vỡ tan! ......………………………………

Khuya, bên bờ sông Sài Gòn.....

- Lại im lặng, 1 tiếng rưỡi rồi........

- Ừ, cũng khuya rồi, tôi về..cám ơn vì hôm nay!

- Vẫn không cho tôi biết vì sao buồn à?.........

Cô gái quay mặt bước đi, tiếng guốc cao gõ đếu giữa àmn đêm tanh vắng

- Thế có gặp lại nhau không?Gã ẫncố hỏi với theo, nghe sao như là mất mát……

- .........Chắc là không! không quay mặt lại……

- Tại sao?

- Vì….. sẽ yêu mất! vẫn không quay mặt lại

- Thế thì tốt chứ sao!

Khuôn mặt đầy nước mắt ngóai nhìn……

- Không thể yêu ngay trong ngày chia tay người cũ, phải không............?

Vỡ vụn......không biết nên thế nào, có gọi là buồn hay không nữa, ừ....thì là yêu một ngày!

Thư viết không gửi em


Lá thư mang những nỗi buồn đầy tâm sự, dù là của chàng trai viết nhưng trong đó chứa đựng nỗi nuồn da diết của người con gái, nỗi buồn cô đơn trong sự lặng thinh.

Nơi ấy- một vùng biển xa xôi, người con gái vẫn trông chờ một người con trai mòn mỏi nhất là ngày 8/3 sắp tới này. Đây là câu chuyện có thật của tôi…

Anh và em cách xa nhau hơn 400 km nhưng trái tim em luôn vẫn hướng về anh – nơi phố thị phồn hoa, nơi ánh đèn màu của Sài thành rực rỡ…Nhiều khi em nhắn tin: “em sợ mất anh…”. Anh quát: “làm gì có nè…em không tin anh sao?”. Nhưng hình như em vẫn không yên tâm, em nhắn lại: “Dạ, em tin…nhưng em vẫn sợ…”

Em vẫn sợ…Vâng! Anh biết phụ nữ khi đã yêu tha thiết một người đàn ông thì luôn sợ mất người ấy. Vì hai người ở khá xa nhau, người ta vẫn thường nói: xa mặt cách lòng mà. Dù anh an ủi em nhiều lần nhưng hình như em vẫn sợ cái phồn hoa phố thị lôi cuốn anh mà quên người con gái nơi miền biển xa xôi.

Chiều này, ngày 14/2 anh nhận được tin nhắn, những dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại: “anh ơi, ngày lễ tình nhân mà không có anh, em thấy cô đơn quá. Người ta đi bên nhau có cặp có đôi, còn mình em chỉ lặng lẽ trên đường về…”. Anh rưng rưng trong trái tim mình. Cho anh xin lỗi nha em, cho anh xin lỗi vì đã không ở bên em trong cái ngày quan trọng đó. Vì công việc bộn bề đã cuốn trôi anh đi theo dòng xoáy của thị trường…Viên thỏi sô cô la anh mua dành tặng cho em đã chảy nước từ lâu nhưng anh vẫn giữ nó để tượng trưng nơi ấy anh vẫn có một người đang đợi chờ mình. Nó nằm trên tủ kệ trong phòng trọ bị bỏ quên, nhiều lúc muốn ăn lắm nhưng thiếu em anh cũng buồn. Thế rồi, công việc lại cuốn…cuốn anh đi…làm anh sắp quên mình còn “thỏi sô cô la” ở quê nhà…!

Ngày 1/3 anh nhận được cú điện thoại của em: “anh có về quê với em không?”. Anh ậm ừ: “để tới đó anh trả lời nha”. Hình như em buồn thì phải nên tiếng em hơi bị nghẹn trong điện thoại, anh cảm nhận em đang buồn lắm phải không em? Em im lặng, sợ anh phải lo âu, em im lặng trong tiếng thở dài bên đầu dây của hai nỗi nhớ…

Sáng 8/3 em lại điện thoại cho anh: “sao rồi anh? Anh có về quê không?”. Anh nói vội: “anh xin lỗi, anh không về được rồi em ơi vì anh bận việc đột xuất…”.Tiếng em nín bặt trong hư không, anh nghe đâu đó có tiếng thổn lòng của sự thất vọng. Nghẹn trong mấy mươi giây, em nói: “không sao đâu, em đã quen rồi…”

Em đã quen rồi! Chỉ gọn gàng mấy từ nhưng anh nghe trong đó có sự não nề của em. Anh vô tình quá phải không em? Anh vô tình quá khi không ở bên cạnh em trong những ngày như thế? Những ngày mà con tim của người con gái muốn gần kề hơi ấm từ con tim người mình yêu. Thế mà mọi hi vọng đã vỡ tan.

8/3 năm nay em cũng lại cô đơn một mình, một mình đứng trước biển bao la, một mình đứng đợi anh trong thanh vắng…

Ngàn câu xin lỗi của anh không biết có bù đắp cho nỗi nhớ đang tràn trề của em, có bù đắp cho sự trống vắng một con tim đang nồng nàn khao khát…

Cuối cùng cho một tình yêu


Ngày… tháng… năm…

Xưa rồi. Mỗi lần Tấm khóc, nghe “Bụp” một tiếng, kèm kỹ thuật ánh sáng khói lửa mịt mù mà ông bà ta chưa khám phá, Bụt lại hiện ra: “Vì sao con khóc?”

Cũng chưa xưa lắm… Mỗi lần em khóc, điện thoại “Tu” vài hồi, khi kèm một gương mặt hớt hải lấm tấm mồ hôi, khi kèm một giọng hốt hoảng đầy bối rối: “Trời, chuyện gì vậy em? Nói anh nghe, chuyện gì mà em khóc?”…. Thỉnh thoảng em mới khóc, còn lại, em chỉ gọi “Anh ơi, anh à”. Một lần, hai lần, ba lần… rồi lần thứ n. Em vẫn gọi, vẫn “nhè”, rồi biết “nịnh bợ” xa xa: “Anh ơi, hay thật, cứ mỗi lần em buồn, em khóc là lại có ông Bụt hiện ra ngay!”. Anh xoa đầu, cốc trán, búng tai em, cười: “Ông Bụt tròn tròn bụng bự phải hem?”

Anh hiền lắm. Hiền từ cái cách dịu dàng và nhẫn nại mỗi lúc bị quấy rầy, hiền từ nụ cười ánh mắt sau đôi kính cận trở đi. Ngay đến lúc xách cây roi mây ra hăm dọa hay đương giận, em vẫn thấy anh hiền lạ. Với em, cây roi của anh còn hơn cả cây phất trần màu nhiệm; và anh, còn hơn cả ông Bụt trang nghiêm phúc hậu. Vì phất trần chỉ giúp em hiện thực hóa ước mong, chứ không cho em được động lực để tự mình thực hiện những điều mong ước. Và Bụt, chỉ biết hỏi, làm phép rồi biến mất; chứ không biết vỗ về, không biết nắm tay và ôm em vào lòng.

Thật ra, vẫn luôn có những việc em đã tìm ra phương giải, nhưng em muốn được thủ thỉ với anh để nghe anh bảo ban, chia sẻ.

Em tự lập hơn em thường tỏ ra, nhưng em muốn mình là mối quan tâm lớn nhất của anh, muốn được nói "My F1 is the best!". Nếu được bận lòng lo lắng hết mực cho một ai là điều hạnh phúc, thì em chỉ muốn dành tặng niềm hạnh phúc ấy cho anh, chỉ anh F1 của em thôi. Và thời gian cứ thế dần hình thành trong em thói quen xấu tệ - luôn ỷ lại, dần hóa bao ân cần chăm sóc của anh trở thành điều bất biến khó gì thay thế. Mà em quên, rồi cũng sẽ có lúc anh chẳng còn yêu thích món quà em dành riêng kia nữa.

Ngày… tháng… năm

Em lại khóc. Ngẩn ngơ đến hoang mang vì anh không xuất hiện, rồi từ đó bỗng dưng biến mất như chưa từng tồn tại. Mẹ tiên đỡ đầu và nhiều người tốt nữa… lần lượt đến bên giúp em. Nhưng chẳng ai chịu nói cho em biết anh ở đâu, vì sao anh lại biến mất và đường nào để em tìm anh cho được? Họ mông lung: “Bụt không của riêng ai…"

Cuối cùng, em đành tự mình đi, đi trong vô định rất lâu để tìm, dẫu chỉ là ảo ảnh trong thứ ánh sáng khói lửa mịt mù kỹ thuật.

Em kiên trì gõ vô số từ ngữ lên thanh Google. Không được, em tìm thêm những từ ngữ khác. Em kết hợp chúng với nhau, đảo vị trí, thêm thêm bớt bớt... Hàng trăm ngàn kết quả thi nhau xuất hiện. Em mở từng trang, đọc từng trang, tìm kiếm chút quen thuộc trong từng kết quả. Em lân la làm quen, hoặc âm thầm tự tiện lùng sục từng entry, comment, friends list, friends list of friends’s friends của những người mà em biết có chút, chút xíu, chút chút xíu liên quan với Bụt, dù chỉ như bèo nước.

Ngày… tháng… năm

Người ta không thể xóa đi hình ảnh của bất kỳ ai trong ký ức; cái gọi là “quên” có lẽ chỉ là sự chấp nhận với nụ cười dịu dàng hoặc chua chát. Em đang rất nhớ anh. Tình yêu chỉ có một, nhưng những thứ gần giống như tình yêu lại có rất nhiều. Giữa em và anh gần như đã có tất cả, chỉ thiếu điều quan trọng nhất: Tình yêu. Nói đúng hơn, tình yêu của anh.

"Khi bạn yêu một người, hãy cho người ấy thời gian để tình yêu đó lớn lên trong tim người ấy. Còn nếu không, bạn cũng hãy lấy làm hạnh phúc, khi nó đã lớn lên trong tim bạn."

Em đã chờ rất lâu, đã không tiếc nuối bất cứ gì để vun đắp. Nhưng tình yêu, tiếc thay, chỉ lớn lên trong em. Em ước cho thời gian quay lại. Không thể! Nhưng em vẫn ước, vì nếu em trở về ngày hôm ấy một lần nữa, em sẽ không làm gì cả. Không làm gì cả, để giấc mơ ngọt ngào mà em tự huyễn hoặc sẽ kéo dài thêm....

Quay lại đi....

Ngày đầu tiên biết nhau.

Ngày đầu tiên nghe giọng nói của nhau.

Ngày đầu tiên gặp nhau.

Ngày đầu tiên anh gửi tin nhắn cho em.

Ngày đầu tiên anh đến tìm em.

Ngày đầu tiên anh ôm em vào lòng.

Ngày đầu tiên anh nói rất nhớ em.

Quay lại đi...

Ngày… tháng… năm

Em không thể hỏi anh 1 câu "Vì sao thế?"

Vì sao anh không cho tình yêu em trong anh lớn lên, mà lại luôn đem đến cho em những điều khiến em tin rằng anh có?

Vì sao anh không cho tình yêu em trong anh lớn lên, mà lại luôn đem đến cho em những điều khiến tình yêu anh trong em không ngừng tăng theo ngày tháng?

Em không dám so sánh mình với nàng tiên cá đầy cao thượng, dám hi sinh vì hoàng tử. Em chỉ thấy một bài học từ câu chuyện tình yêu đau thương của nàng rằng: Trong cuộc sống, chúng ta phải đấu tranh và đánh đổi nhiều thứ để có được điều mình muốn, nhưng đôi khi cũng cần có dũng khí để chấp nhận và từ bỏ tất cả.

"Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả

Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa.

Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu nay đã phai rồi

Tiễn đưa anh về một tình yêu mới...

Ngày mai em không còn anh nữa, không cho ai là tất cả

Để nỗi cô đơn theo em đến một miền trời xa

Để nhắc cho em biết bao ngày hạnh phúc êm đềm

Nhắc cho em luôn còn lại một trái tim...yêu anh."

Món quà chưa tặng


Có lẽ cái cảm xúc ngày valentine gần đến không phải của riêng bất cứ ai, đã yêu đang yêu hay vẫn đang chờ đợi một tình yêu

Cái cảm xúc dạt dào, lo lắng, hồi hộp, vui sướng hỗn độn cứ kéo đến dồn dập khiến trái tim đang yêu của tôi không lúc nào ngồi yên. Tôi yêu M từ năm thứ nhất, một tình yêu âm thầm mà mãnh liệt. Tôi thường lặng ngắm nàng, nhìn nụ cười tươi rạng rỡ như một thiên thần, ánh mắt dịu dàng mà long lanh đầy bí ẩm. Đôi lúc tôi nhắn mấy cái tin không đầu không đuôi chỉ để nàng nhắn lại một điều gì đó giúp tôi nhìn thấy được gương mặt xinh xắn của nàng, nghe được giọng nói ấm áp nhẹ nhàng đã làm tôi rung động không biết bao nhiêu lần.

Đã đến lúc tôi phải làm một điều gì đó thay vì ngồi nhìn nàng và lặng lẽ, làm một điều gì đó giúp tôi trở thành người hạnh phúc nhất trần gian. Nếu như mọi những chàng trai trên trái đất này muốn mua tặng cho người mình yêu một món quà nho nhỏ bán ở các cửa hàng lưu niệm, một thanh chocolate ngọt lịm khắp các cửa hiệu tạp hóa đều có, thì tôi lại muốn làm ra một cái gì đó, một thứ do chính trái tim tôi làm ra, một món quà mà không ai trừ nàng có được nó. Tôi không cần món quà to tát, chỉ cần nó nhỏ bé và chứa đầy tấm lòng của tôi là đủ rồi. Và một bức tranh chính là thứ tôi cần.

Tôi chuẩn bị tất cả những gì có được đặt lên mặt bàn và bắt đầu đưa những nét vẽ đầu tiên.tôi vẽ ra những gì lãng mạn nhất, đẹp nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra. Một khung cảnh về chiều với hình bóng đôi tình nhân đang hôn nhau trên một cánh đồng rộng lớn, xa xa có hình tượng một toà lâu đài, toà lâu đài trong giấc mộng của tôi. Tất cả đều được vẽ bằng mực nho đen nguyên chất nhưng vẫn đưa ra những gì tôi muốn nói. Bức tranh không đẹp theo cách thông thường mà đẹp một vẻ bình dị, đơn giản qua sự đối lập tuyệt vời của nền giấy trắng và màu mực nho đen tuyền và cũng tạo nên một ấn tượng thú vị.

Đó là bức tranh đẹp nhất trong tâm tuởng của tôi. Nó được vẽ bằng cả tấm lòng của tôi nên có giá trị hơn bất cứ thứ gì khác. Tôi mua thêm giấy đỏ nơ hồng cẩn thận gói nó lại để làm thành một món quà nhỏ thực sự.Cảm xúc dạt dào đến độ không một lời nào nói hết được, chỉ có những ai đang yêu mới hiểu được mà thôi.

Và ngày trọng đại tôi chờ đợi đã đến. Tôi khẽ ngập ngừng, bối rối khi cầm điện thoại trên tay để nhắn tin cho nàng và xin một cuộc hẹn nhỏ. Tin đã gửi đi còn tôi thì ở lại để chờ đợi hồi âm. Năm phút trôi qua nhưng tôi lại nghĩ rằng năm năm vừa hết, thời gian như chết lặng đi cùng trái tim đang đập không ngừng nghỉ của tôi.

Lúc chuông điện thoại reo lên cũng là lúc trái tim vỡ tung trong lồng ngực.Tôi giật mình cầm lấy cái điện thoại như sợ ai cướp nó đi, hoặc nó sẽ biến mất trong giây phút này. Thế giới của tôi bỗng chốc thay đổi,” T ah, to xin loi. To da yeu mot nguoi va ngay hom qua chung to da chinh thuc noi loi yeu nhau…”

Tôi buông điện thoại ra, ngỡ ngàng và mệt nhoài. Tôi ngắm nhìn món quà chưa tặng mà lòng nghe nhói đau.Tôi cất nó vào trong tủ suốt hai năm sau đó.

" Tui thích bạn"


"...Giấc mơ ngày qua những giấc mơ bình yên được yêu, được ôm em, xiết em trong vòng tay.

Dẫu biết là giấc mộng tình cũng đã lỡ làng vắng em từ đây nhưng tim anh vẫn không quên: mãi yêu mình em, vẫn mãi yêu mình em dù cho phải xa nhau cách chia đôi tình ta anh vẫn mong chờ, anh vẫn mong đợi anh vẫn hoài nhớ, yêu em mãi suốt cuộc đời những giây phút êm đềm."

Bạn có biết không khi tôi nghe nhưng lời hát này mình cảm thấy rất nhớ bạn. Bạn đã rời xa mình, mình rất muốn biết được lý do nhưng bạn không hề cho mình biết. Mình rất buồn, buồn vì một lần nữa mình lại cô đơn, buồn vì mình không thể được tiếp tục thương bạn, buồn vì tại sao tình cảm của đôi ta lại kết thúc như thế? Mình rất ghét bạn không phải vì bạn bỏ rơi mình cũng không phải vì mình hết thương bạn mà vì bạn quá ích kỷ, có ai ngăn cấm mình và bạn hayTrường đã làm điều gì sai bạn hãy nói ra để ta hiểu nhau hơn.

Bạn cứ im lặng, ôm về tất cả cho bạn, bạn đâu biết làm vậy Trường cảm mình thấy rất vô dụng, không bảo vệ, che chở được cho bạn. Bạn đã thay đổi? Bạn đã thương người khác? Không! Trường không tin vào 2 chuyện đó vì tui tin vào tình cảm của bạn dành cho tui không phải dễ phai nhoà, bạn không phải là nguời đễ quên mau như thế. Chẳng lẽ bạn lại quên mau những kỉ niệm của tui và bạn, những lời yêu thương dã dành cho nhau? Con trai là không được khóc dù đau đớn tới cỡ nào cũng phải ráng kìm nén vào trong lòng nhưng mình đã không làm được điều đó.

Mỗi ngày đi học mình rất mong một lần bạn đi ngang lớp để mình được thấy bạn để vơi đi nỗi nhớ bạn trong lòng. Dù cố gắng cười để che giấu niềm đau nhưng trong lòng tui thấy rất lạnh, trước đây khi có bạn đối với tui mùa đông không lạnh nữa nhưng giờ đây lang thang, bơ vơ, một mình ngồi nơi quán quen của đứa tui cảm thấy như cả thế giới này chỉ còn mình tui với niềm thương nhớ. Bạn có hiểu tui chăng?

Mỗi tối học bài xong tui ngồi nhìn vào điện thoại rất lâu chỉ mong vài dòng hay chỉ một lời chúc" ngủ ngon " của bạn nhưng vẫn không thấy, những lúc rất muốn chạy lên nói chuyện cùng bạn nhưng mình không dám chỉ dám âm thầm chạy theo từ xa để được nhìn bạn. Chưa bao giờ tui lại thương một người như thế, mối tình đầu tui tan vỡ tui không hề đau buồn không một chút nào và giờ đây khi bạn ra đi tui đã cảm nhận được tất cả.

Chắc vì hồi đó tui đã không thương ai, tui chỉ yêu mình tui. Đây có thể gọi là mối tình đầu của tui mặc dù tui trải qua rất nhiều nhưng không ai làm cho tui thưong một cách nồng nàn say đắm như vậy.

Bạn đã dạy cho tui biết thế nào là thương một người, thế nào là tình cảm thật sự, thế nào là sự đau khổ khi người mình thương ra đi. Tui và bạn đã trao nhau một nụ hôn đầu tiên thật vụng về, đầy tiếng cười nhưng đó sẽ mãi là kỉ niệm đẹp nhất trong lòng tui, tui mãi nhới ngày đó ngày 11/1 một ngày chủ nhật trời thật đẹp.

Khi tham gia cuộc thi này tui chẳng hề quan tâm đến giải thưởng, cũng chẳng mong bài viết của mình đoạt giải hay được mọi người bình chọn chỉ mong là người tui thương sẽ được đọc những dòng cảm xúc này, nó viết bằng đôi tay được điều khiển từ trái tim chân thành của tui.

Dù sao đi nữa thì tình cảm tui luôn vẫn vậy, tui đợi một ngày náo đó bạn sẽ nói cho tui biết lý do để mình khọng phải xa nhau thêm một ngày nào nữa. Có thể bạn cho tui là khờ khi làm như thế nhưng bởi vì tất cả xuất phát từ ba chữ mà ngày đầu tiên khi tỏ tình tui đã nói với bạn: " Tui thích bạn! ".

Bản nhạc không lời


Có lẽ đã bước sang một ngày mới, không có ý định quay mặt vào tường chốn mình trong giấc ngủ nên ngồi lại trải lòng trước trang giấy trắng mênh mông. Ngoài kia bóng đêm cũng mênh mông, ủ lại nỗi buồn trong mắt


Có lẽ sẽ là một đêm bình thường nếu như tối nay em không cùng anh dắt tay nhau ra bờ hồ để im lặng bên nhau nghe cuộc sống. Đó là em muốn thế, sau một ngày vùi đầu vào cuốn tiểu thuyết “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh, một ngày trở trời khiến đầu em đau buốt. Chúng ta đã phải đi bộ hàng cây số mới dến được bờ hồ mà em thích. Ở đó em bình yên bên anh nhưng nỗi nhớ, nghĩ suy lại nhức nhối và dữ dội. Em trở nên nhỏ bé hơn, yếu đuối hơn, ngơ ngẩn chẳng biết bước chân về đâu nữa. Anh ủ ấm bàn tay em trong tay anh, em thủ thỉ kể về những ước mơ, cả những nỗi buồn và… em khóc.

Từ khi trời chuyển sang thu

Thấy mình dường như nhỏ bé

Em bảo vì em làm thơ rồi em sẽ thành nhà thơ mà một nhà thơ chân chính thì bao giờ cũng buồn nhiều lăm. Nếu anh là một người con trai khác, anh sẽ hỏi: “Thế sao em không bỏ thơ đi?” Em sẽ giải thích cho anh hàng vạn lần những lý do, như thế em sẽ nhẹ lòng hơn. Đằng này anh lại lặng im, hôn vẩn vơ lên khuôn mặt, bàn tay em đang se lại vì cái rét từgió hồ tạt vào. Em mới nghĩ: “Lặng im chưa chắc đã là vàng”.

Rồi em đòi anh tiến về phía bản nhạc phát ra, ở nơi ấy là cả một thế giới vừa gần gui vừa xa lạ. Họ nhảy, già trẻ gái trai đều nhảy theo những bản nhạc Nga trữ tình, đằm thắm. Họ nhảy cặp đôi, cũng có khi mỗi người một góc tập nhảy. Cụ già tập nhảy những điệu nhảy chẳng ăn khớp gì vói nhạc, một chị phơi phới tập điệu nhảy thật dài và rộng đã khiến em cú ý nhất.

Trong giây lát đó em nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến chúng ta và nghĩ đến một người dưng nào đó… Em đau! Ai đó rất giống mẹ giống bố. Họ đang tươi cười nhảy. Em cũng biết rằng ở quê bố mẹ vẫn chưa xong công việc của một ngày. Em ước mình sẽ làm thay đổi cuộc sống để đem lại những giây phút thảnh thơi cho bố mẹ dù chỉ là nhỏ nhoi.

Em thương chúng ta, cứ quẩn quanh mãi với giấc mộng chưa thành rồi cũng đến già người đi lúc nào không biết. Yêu anh đến thế biết có cò nắm tay nhau đi đến cuối con đường, có đến được cuối con đừong liệu có còn yêu thương, tôn trọng nhau nữa hay không?

***

Em trở về phòng không biết mình đang thanh thản hay day dứt. Mặc kệ những tiếng cười đùa xung quanh mình, em lại chốn vào “Nỗi buồn chiến tranh”. Đọc mà muốn khóc vì càng đọc càng thấy mình ích kỷ với anh. Tình yêu của người ta sao mà lớn lao đến thế. Lớn lao đến mức mà truyền cho nhau được cái nỗi đau đớn ám ảnh, giằng xé con người, biến họ hoá điên trong nỗi nhớ của chính mình, hoá đơn độc trong tình yêu cả đời canh cánh tôn thờ. Chúng ta liệu có yêu nhau như thế? Em vẫn tin rằng có một nỗi buồn đâu đó xunh quanh ta, nó còn nhức nhối hơn “Nỗi buồn chiến tranh” mà em không thể nào xác định cho kỳ đựơc.

Không có nghĩa em đang chờ đợi nó.

Viết vu vơ cho anh những ý nghĩ vu vơ như con gió. Chợt nhớ khi tối nắm tay em, anh hỏi: “Đố em biết gió sinh ra từ đâu?”, hìh như em đã trả lời sai bét để anh giả thích mãi không thôi. Không biết khi đọc những dòng tâm sự này anh có gặng hỏi em những suy nghĩ vu vơ ấy từ đâu sinh ra không nhỉ?

Em chẳng biết trả lời đâu, chỉ biết cuộc sống thật bộn bề ngắn ngủi. Hãy hứa với em sẽ nắm tay nhau đi đến cuối con đường anh nhé, mặc kệ gió sinh ra từ đâu, những ý nghĩ vu vơ bắt đầu từ đâu nhé.

Anh quá nhát phải không em


Mỗi khi rảnh là anh luôn nghĩ về em, nghĩ về ngương mặt mà anh anh chỉ thấy qua WC hay qua vài tấm hình em gửi cho anh, lúc trước khi nghe bài hát "8 vạn 6 ngàn 400 lần nhớ em".



Một ngày hè online trên mạng
Anh tình cờ lại được quen em,
Phút ban đầu sao còn bỡ ngỡ
Đễ giờ đây thân từ bao giờ.

Những ngày buồn online trên mạng
Lời sẻ chia em dành cho anh
Phút ban đầu ngỡ như là bạn
Đễ giờ đây anh đã yêu em.

Những ngày nào online trên mạng
Vắng bóng em anh lại thật buồn
Lòng nhung nhớ ngẩn ngơ tìm kiếm
Từng dòng tin kỷ niệm xa xôi.

Em có biết và em có hiểu
Anh yêu em yêu từ bao giờ
Tình yêu ấy anh trao nguời mãi
Mình em thôi chỉ mình em thôi!!

Vậy là đã hơn 1 năm rồi em nhỉ, hè 2007 anh và em quen nhau qua mạng. Tuy chưa một lần gặp nhau ấy vậy mà những lần lên mạng, những dòng tin nhắn, bản nhạc, câu chuyện, hay chỉ là mấy câu nói bông bùa anh và em gữi cho nhau đã để lại trong anh những cảm xúc thật kỳ lạ. Những khi lên mạng vắng em anh thấy lòng mình trống trải vô cùng.

Em có biết không trước khi quen em anh gần như không có lấy một nguời để anh có thể nói ra những nỗi buồn hay đơn giản là sẽ chia niềm vui nhỏ nhoi nào đó, anh sống nội tâm ấy vậy mà không hiểu vì sao enh luôn kể cho em nghe những bí mật mà đó giờ không ai biết kể cả những thằng bạn thân nhất của anh. Anh không biết từ lúc nào mà mỗi khi rảnh là anh luôn nghĩ về em, nghĩ về ngương mặt mà anh anh chỉ thấy qua WC hay qua vài tấm hình em gửi cho anh, lúc trước khi nghe bài hát “8 vạn 6 ngàn 400 lần nhớ em" anh đã cuời và nghĩ nhớ gì mà khủng khiếp vậy, nhưng bây giờ anh mới hiểu ra khi yêu ai thì những con số trên chỉ như các con số lẽ mà thôi.

Mới đây thôi khi nhận được quà mừng sinh nhật mà em gửi tặng cho anh nó làm anh mất ngủ đến 2 ngày chỉ vì em gửi đến sớm và chỉ cho anh mở nó vào đúng ngày mà thôi (em ác quá). Em còn biết không tất cả những gì em gửi cho anh, anh đã cất nó rất cẩn thận mặc dù đó chỉ là những mẫu giấy chỉ nghi vài chữ hay chì là cái bì thư có chữ viết của em mà thôi.


Ngày sinh nhật anh em bảo hãy ước 1 điều ước nó sẽ thành hiện thực (nghe như chuyện cổ tích nghê vậy đó) và anh chợt nhớ đến môt câu danh ngôn “tôi luôn mong rằng tình yêu đầu đời của tôi là tình yêu cuối cùng và tình yêu cuối cùng, và tình yêu cuối cùng của tôi là tình yêu đầu tiên” anh đã ước đúng như thế. Anh chỉ mong anh có đủ can đảm để gặp em và nói "Anh yêu em"

Anh cầu mong em sẽ đọc được và hiểu cho lòng anh, gửi em nguời anh vẫn chưa dám gặp!

Mình làm lại, được không em?


Câu truyện (hay chỉ đơn giản là một lá thư chưa bao giờ được gửi) về một đứa con trai tồi tệ đánh mất những cảm xúc vô giá!!!



Có những cách khác nhau để yêu thương và được yêu thương, thế nhưng những gì anh đem đến cho em có thể gọi là hạnh phúc không em nhĩ ?

Hay nó quá mong manh và mơ hồ ...

Ta đến với nhau bằng một trò chơi và yêu nhau bằng một thế giới ảo ...

Một thứ tình cảm mơ hồ mà anh đã ít bao giờ coi trọng nó ...

Hai năm qua những gì mà một thằng con trai 17 tuổi như anh làm được cho em là gì ngoài những giọt nước mắt nức nở, những ngày dài chờ và đợi, nhưng cay đắng mà một đứa con gái thì không bao giờ đáng chịu .. thì tránh xa anh là một con đường đúng phải không em?

Quá muộn, quá muộn để biết được cảm giác hạnh phúc là như thế nào khi yêu một người và được yêu một người .

Giờ đây, sau những chuỗi ngày trống rỗng. Anh nhận ra mọi thứ về em là một nữa của đời anh thì đã quá muộn .

Những chuỗi ngày qua là những tháng ngày dài và lạnh nhất của anh, anh sống lại với quá khứ khi đóng cánh cửa căn phòng tối lại .

Những mảnh vỡ kí ức hiện về từng chút, từng chút một.

Lần đâu ta gặp nhau ở chốn Sài gòn khi mà em là một cô bé từ Gia lai xa xăm

Một cái tát, một tách cafe ngon , một SM thật đáng yêu

Tất cả luôn hiện về xung quanh anh

Mùi hương em nồng nàn đâu đó

Căn phòng đặc quánh lại với bóng tối.

Nhưng em ơi,

Nhớ thì được gì ?

Được gì khi quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, sự thật vẫn mãi là sự thật. Và dù là gì đi nữa thì những thứ ấy đều nói với anh rằng: Tồi!!

Anh là một thằng tồi! Một thằng con trai tồi tệ và khốn nạn với những gì em dành cho anh (thật sự là như thế), những gì em chịu đựng vì anh. Không đáng đối với một đứa con gái khi mà một thằng con trai như anh không thể chịu được những thứ mà em đã chịu đựng vì anh.

Anh xin lỗi (dù thật sự thì anh không đáng để đc em chấp nhận lời xin lỗi). Nhưng anh thật sự: Xin lỗi.Về mọi thứ, mọi thứ mà em đã chịu đựng.

Đã muộn rồi khi bên em là một người tốt hơn anh thì anh mới nhận ra được rằng sự khác biệt tinh tế giữa: nắm lấy một bàn tay, và nắm lấy một linh hồn là như thế nào (chua xót em nhỉ).

Anh ít kỉ, và vẫn thế khi những gì anh muốn viết "dành cho em" chỉ là về anh em nhỉ. Anh chưa bao giờ cảm nhận cảm giác của em em nhĩ (có lẽ em nghĩ thế không). Ừ, anh chưa bao giờ nghĩ một đứa con gái từ Gia lai xa xôi sẽ xoay sở như thế nào với gia đình, với mọi thứ .. khi vào Sài Gòn này chỉ để gặp một thằng con trai vô tâm. Nhiều thứ mà em phải chịu đựng lắm phải không em nhỉ? Những chuỗi ngày qua là những chuỗi ngày vô tận: 3 tháng, 4 hay 7 tháng rồi em nhỉ? Anh không còn khái niệm về thời gian. Nhưng những chuỗi ngày vô tận ấy là những lần online chỉ để vào blog của em một cách im lặng chỉ để đọc những thứ có thể đọc được. Chỉ để hất nát chiếc ly và nhòa nước mắt khi em nghĩ về một người khác. Chỉ để cười khi em comment với một đứa bạn thân, chỉ là nước mắt khi blast em là một nỗi buồn hay một câu chua xót.

Anh cười nhiều trong những ngày ấy (nhưng có lẽ chưa bao giờ đc gọi là vui). Anh mỉm cười với cuộc sống quanh anh dù khi đóng cánh cửa lại anh là cái gì đó không thành lời của ngày hôm qua.

Vậy thì như vậy có được gọi là hối hận không em nhỉ?

Khi mà quanh anh ngợp toàn khói và tàn tro thuốc trắng

Nỗi nhớ em càng da diết càng đớn đau thì anh lại càng trượt dài với tội lỗi!

Quá trễ và không đáng.

Anh không đáng! Không đáng để được tha thứ, được quan tâm sau những gì anh gây ra .

Nhưng (có lẽ không nên là nhưng) nếu có thể (dù là không bao giờ) - khi em đọc được những dòng này (nó không thể lãng mạn hay cảm động như anh muốn) thì anh chỉ mong được một điều rằng: Gặp lại em một lần nữa!

Được không em?

Sẽ không có níu kéo, không có ...day dứt. Chỉ là một cái nhìn thôi, một cái nhìn thôi em à!

Được không em?

P/s: nếu như có một phép màu và những thứ không thể thành có thể thì em cũng đừng nên đến (có lẽ sẽ tốt hơn) .Vì, anh xin lỗi ... dù có được cho trơ tráo hay đê tiện như thế nào thì anh vẫn sẽ nói ...nói bằng hết mọi thứ anh có được :

Mình... làm lại từ nơi kết thúc ...được .. không em. Anh yêu em, thật sự rất yêu em (điều mà anh ít bao giờ nói thật lòng em nhĩ nhưng đây là thật từ tận cùng con người anh). Anh không chắc có thể làm được gì nhưng nếu thời gian có thể trở lại hay được cho là trở lại thì anh sẽ làm ...làm tất cả ... chỉ để không sai lầm như anh đã làm.

Mình ... làm lại được không em?

Gạt đi quá khứ,

gạt đi nỗi đau,

gạt đi tất cả,

Xin em...đấy!!!

những dòng này anh viết dưới bóng tối

dưới những làn khói trắng

dưới bản Coming home buồn bã và nỗi nhớ em được đổi bằng tiếng mưa những giọt nước mưa đầu tiên tháng 2.