Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2009

My Honey


Mình đã yêu nhau thế nào anh nhỉ? Từ một tin nhắn hay một buổi gặp mặt? Em cũng không nhớ nữa. Chỉ biết rằng ngày đó mình yêu nhau…….Còn nhớ lần đầu gặp nhau, chẳng ai biết mặt ai, nhưng vẫn nhận ra nhau. Câu đầu tiên em đã hỏi anh là gì ấy nhỉ? “ Ơ, chào anh, anh là H?” Khi đó anh đáp lại em bằng một nụ cười. Không hiểu sao em lại thích nụ cười ấy đến thế, nụ cười đã có nhiều lần theo em vào giấc ngủ. Hôm đó, anh và em đã trò chuyện rất lâu, rất lâu. Chính em cũng không nghĩ lại có thể nói chuyện lâu đến thế với một người xa lạ chỉ trong lần đầu gặp gỡ. Không hiểu có phải vì anh đã khen em cười rất dễ thương không, mà sau đó về nhà em cứ cười mãi. Xấu hổ quá đi mất!!!! Và rồi chuyện gì đến cũng đến, anh và em yêu nhau chỉ một tuần sau đó. Với em, dù chỉ là một tin nhắn chúc ngủ ngon, một tin nhắn bảo rằng “ anh nhớ em” cũng đủ làm em vui và cười suốt cả ngày. Nhỏ bạn cùng phòng cũng bảo em rằng “ Lâu rồi mới thấy M cười tươi và vui như thế”. Lúc ấy, em đã giật mình và tự hỏi: “Ơ hay, có phải thế chăng?”. Nhưng rồi em lại tự cười thầm vì em hiểu nguyên nhân làm em trở nên như thế…

Từ ấy đến giờ cũng đã gần 3 tháng, một thời gian chưa đủ dài cho một tình yêu. Nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà em đã có. Ba tháng mình đã có với nhau nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ. Đôi lúc em cảm thấy hoang mang, nhưng anh đã trấn an em: “nếu mình thật lòng không gian dối thì không có gì phải lo lắng đâu em”. Ừ, đúng thế anh nhỉ? Anh có biết em đã hạnh phúc bao nhiêu khi anh nói rằng có lẽ anh đã tìm ra định hướng và mục đích sống tốt hơn cho mình, vì em đã nghĩ người đó là em. Có ngốc và ấu trĩ quá không anh? Em thích mỗi lần em gọi cho anh, điện thoại anh lại hiện lên dòng chữ “My Love” nhấp nháy, em cũng lưu tên anh trong điện thoại như thế, nhưng anh thấy lại trêu em bắt chước anh, ghét quá em đổi thành “My Honey”. Nhưng anh có biết My Honey khi viết tắt là gì không “MH”, đúng tên anh và em đấy… Em thích được anh gọi là nhóc, thích cái cảm giác được ở bên anh. Vì khi đó em được tha hồ nhõng nhẽo, nũng nịu và được anh yêu thương, che chở. Hạnh phúc lắm anh ạ!!!!!!

Nhưng rồi một ngày em nhận được tin nhắn từ Yahoo ID quen thuộc: “anh không biết phải nói sao nhưng anh nghĩ mình phải chia tay em à.” Có phải anh đang đùa không? Anh đang trêu em đấy phải không anh? Tối hôm đó, em đã gọi cho anh, gọi mãi, gọi mãi mà anh không nghe điện thoại. Sao lại thế? Chuyện gì đã xảy ra với anh? Trong lòng em hoang mang với biết bao nhiêu câu hỏi không lời giải đáp. Chiếc thiệp Valentine em đã thức suốt đêm để làm vuột rơi khỏi bàn tay từ lúc nào…

Tối hôm sau gặp nhau, vẫn là anh đấy thôi, nhưng sao với em giờ xa lạ quá, mông lung quá… Anh đã nói thật nhiều nhưng em vẫn im lặng. Không phải em không muốn nói nhưng em sợ...em sợ nếu như em nói em sẽ khóc mất thôi. Từng cái siết vai em, từng nụ hôn lên tóc em, em hiểu anh vẫn yêu em. Vậy tại sao thế anh? Anh đã nói rằng anh có nỗi khổ riêng, em không thể hiểu được. Phải, em không hiểu được vì anh chưa một lần cho em được hiểu. Sao thế anh? Tại sao anh không chọn cách cùng em vượt qua, mà lại chọn cách bỏ em lại một mình. Anh có bao giờ nghĩ đến anh sẽ thế nào khi không có em bên cạnh không anh? Anh có buồn không? Có nhớ em không? Anh tặng em một chậu hoa xương rồng và nói với em rằng: “ dù không cần chăm sóc, quan tâm nhiều, nhưng xương rồng vẫn sống và sẽ cho hoa đầy màu sắc”. Vậy anh có bao giờ thấy xương rồng héo úa và chết khô không anh?.......

Anh ơi, em rất nhớ anh, nhớ gương mặt, giọng nói, nhớ vòng tay ấm áp và nhớ cả những lời trêu chọc em, rất nhớ…..Đến bây giờ em vẫn tự hỏi: “không biết dòng chữ “My Love” kia có còn xuất hiện mỗi khi em gọi đến? Không biết em có còn được anh gọi tiếng “nhóc iu” trìu mến ấy hay không? Có nhớ đến em từng ngày như em đã nhớ anh không?” Có lẽ, mai này anh sẽ không ở bên em nữa, nhưng xin anh hãy để cho em được ở bên anh, được chia sẻ với anh, được làm nhóc của anh như ngày nào, anh nhé!!!!! Để em được gọi anh mãi là “ My Honey”, để dòng chữ “My Love” kia vẫn xuất hiện trên điện thoại của anh mỗi khi em gọi đến, để em được hạnh phúc khi được anh gọi “nhóc iu ơi!!!”….Ngay lúc này đây em vẫn muốn nói với anh rằng: “ I miss u so much, my honey!!!!!!”………..

Cảm ơn ấy nhiều thật nhiều

Ấy là người có thể đứng đợi mình đi chơi vi vu với bạn cả tiếng giữa trưa nắng mà không hề trách mình lời nào. Khi ấy rước mình thì ít nhất cũng phải đợi 5 phút.

Nhưng nếu ấy cho mình đợi 5ph dù cho vì lý do chính đáng thì chắc chắn ấy sẽ bị cằn nhằn, thậm chí còn nghỉ chơi vài ngày tuỳ mức độ.

Ấy chịu nghe mình kể đủ thứ chuyện, từ mấy con cún ở nhà đến những người bạn của mình. Còn mình thì hay đề nghị ấy đổi đề tài khi ấy kể chuyện. Bất công nhỉ.

Mỗi lần giận nhau ấy luôn là người làm hoà trước dù 10 lần thì hết 6-7 lần là mình giận vu vơ, vô lý. Mình biết ấy ccũng bực mình mình lắm nhưng ấy vẫn nhường nhịn mình. Cho dù ấy là người nóng tính. ít nói.

Nếu không có ấy mua thuốc thì chắc mình sẽ theo trường phái tự bệnh, tự hết. Mà không hiểu sao dạo này cứ hay bệnh hoài thế nhỉ???

Ấy đưa rước mình đi học, đi chơi dù 2 đứa học ở 2 trường xa lắc. Dù như vấy ấy phải dậy sớm. Nhiều hôm còn phải đạp xe chở mình qua 2 dốc cầu dài ướt cả áo thấy mà thương. Mình về nhà ăn uống xong xuôi thì ấy mới đạp xe về đến nhà. Tôi wá đi. Ấy luôn là người phải đt khi mình nhá máy

Phải nhắn tin trước cho mình, nội dung phải thay đổi không lập lại. Phải trả lời ngay khi mình nhắn dù đôi khi mình trả lời sau nửa tiếng ấy nhắn. Khó wá nhỉ nhưng ấy luôn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.

Ấy là người phải nghe mình khen những người khác nhiều nhất và bị mình chê nhiều nhất. Mà ấy vẫn cứ cười không giận. Đôi khi còn nghe thiên tình sử của mình mà ấy vẫn thoải mái. Còn mình thì lâu lâu lôi chuyện tình củm xa xưa của ấy ra chọc

Mình thích đi đâu, mua gì,ăn gì ấy là người sẵn sàng cùng mình đi khắp nơi từ xin việc làm, mua wà, mua sắm, ăn các món ngon trên Xì phố. Từ ngày lên đây mình đã khám phá nhiều món ngon, rẻ lắm nha, do ấy dẫn mình đi đó. Ấy biết mình thich gì và ghét gì.

Ấy tặng mình những món wà bất ngờ, xinh xắn. Thế mà đôi khi còn bị che nữa chứ.Những lúc mình giận mình thường hay nói hoặc làm những việc mà sau nay nghĩ lại chắc là lúc đó làm tôn thương ấy lắm. Vậy mà ấy vẫn tha lỗi cho mình dù rằng mình chưa kịp nói lời xin lỗi với ấy.

Khi nào mình cần ấy mình chỉ cần nhắn tin là ấy cố gắng xuất hiện . Nhưng khi ấy cần thì phải xem mình có rảnh, điều kiện có đi dược không.

Ấy luôn dành làm những việc nặng nhọc, luôn có gắng làm mình vui. Bên cạnh ấy cứ như mình là công chúa, chỉ việc vui vẻ thôi. Như vậy không biết mình có vô tâm wá không????

Và còn nhiều điều nữa mà mình phải cảm ơn ấy. Cảm ơn vì mình quen ấy, cảm ơn vì ấy luôn ở bên mình và nghĩ cho mình nhiều như thế. Có thể ấy chưa là một người hoàn hảo nhưng ấy là một người tốt nhất (tính tới thời điểm này)

Nếu không có ấy chắc cuộc sống mình sẽ buồn lắm lắm.Chúc ấy luôn vui vẻ. Một ngày 8/3 tuyệt vời.

Yêu một ngày


Có những ngày cuộc sống cho ta những phút giây đẹp, dịu dàng và ngọt ngào đến lạ, để ta biết rằng ly cà phê dù có đắng, thêm đường sẽ thành ngon.

Cuộc sống có bon chen và bộn bề, vẫn còn có những phút giây ngọt ngào của tình yêu….để xóa đi vết thương, để làm ấm một tấm lòng, và có khi, chỉ là vị ngọt thoáng qua, nhưng ….cứ mơn man mãi!

Chiều Sài Gòn, tấp nập và bon chen, giữa cái tối nhá nhem, gã chẳng buồn chen vào chi cho tội, thế là dù bọn bạn vẽ nón bảo hiểm lề đường đã về...hắn vẫn ngồi đây...trống rỗng, chả nghĩ gì, chỉ nhìn người qua lại...và bình yên trống rỗng. Cái tuổi 20, tuổi của mơ mộng và ước ao, của hoài bão, của lí tưởng và hăng hái đi tìm cho mình một phương châm sống, gã đã từng nghĩ mình hạnh phúc….như bao người! Gã đẹp trai, gã học giỏi, gã thi đậu vào kiến trúc, gã nghĩ mình sẽ học thật tốt để tiếp bước những ngày học sinh chăm ngoan giỏi giang đã qua, vậy mà một ngày, cái ngày quái quỉ nào đó mà gã không nhớ, gã lại tự hỏi, mình đang làm gì thế này, mình có đang hạnh phúc?

Mà, hạnh phúc là một từ nguy hiểm, khi ta mãn nguyện với chính mình, Phan Hồn Nhiên nói, thì ta không nên chú tâm đến ý nghĩa của hạnh phúc! Đúng vậy! Cũng như bao người trẻ khác, gã đã đi theo con đường nhiều người đang đi, và….chưa bao giờ tự hói mình, rằng liệu, mình có thích con đường đó không?

Gã vẫn hay nghĩ đến cái ngày gã già đi, sau khi đi làm, có tiền, cưới vợ, sinh con, gã sẽ là một ông già như bao ông già khác, nhìn lại cuộc đời mình cũng chính là cuộc đời của bao ông già khác không gì cho ước mơ và lí tưởng! Gã đã học, đã thi cử, đã phấn đấu theo số đông, nhanh và gấp gáp đến không kịp nghĩ đúng sai. g\Gã quên rằng dở thích của gã không là kiến trúc, mà gã thích vẽ tranh! Gã quên rằng gã thích đây đó chụp hình những cảnh đẹp khắp nơi , rảnh thì đọc sách, lâu lâu sẽ tự cừơi khi thấy mình có bài đăng trên báo, chứ không là xem HBO hay starmovie, gã thấy mình vô dụng, và bất lực trứơc cuộc đời mình, vì những cái gã thích là những cái mỏng manh vô định và không thức tế, chỉ có học mới đảm bảo cho tương lai gã, nhưng mặt khác, gã biết mình sẽ chỉ hạnh phúc khi làm những gì mình thích…..gã phãi chọn lựa, giữa sự ổn định và bền vững, với sở thích và đam mê…..mà, gã chưa đủ lớn để quyết định những thứ lớn lao như thế, chưa đủ tự tin để một m1inh nói rằng tôi sẽ không làm theo điếu cả tếh giới tin là đúng…..gã hoang mang!

Nhiều người chạy xe nhìn gã với ánh mắt ngạc nhiên thấy rõ, lỉnh kỉnh là đồ, màu mè , cọ và cái mặt chán nản kiếu trai mới lớn....nếu là gã ngày xưa chắc sẽ xấu hổ chết được, nhưng gã...đã ko còn là gã ngày xưa, gã không làm được những gí gã thích, thế là gã hằn học, và không có gì là quan trọng với gã nữa, cả cái sĩ diện hảo của thằng con trai mới lớn……

- Vẽ giùm tui cái nón bảo hiểm!

- Dọn hàng rồi.....gã bực mình vì có người chen ngang cái không gian riêng tư của gã lúc này.

- Dọn hàng nên tui mới tới!

- Là sao?

- Thích you vẽ cho tui!

Gã bắt đầu thấy thú vị, quay lại là cái gã dí dỏm bề ngòai

- Vì tôi đẹp trai.....? (cười lém lỉnh)

- Không! (gã thấy mặt trời tắt ngúm)...nhưng xinh!

- Con trai ai dùng từ xinh!

- Chưa đẹp trai, thì chỉ có thể nói là xinh, để biết là hơn bình thường! Mà tui ít khi khen ai lắm, vậy là okie rùi, về nhà mà tự hào nha!

- Hay nhỉ....

- Gì mà hay.....

- À, không, chỉ là tôi nghĩ lung tung..cô thích vẽ gì?

- Không biết, vẽ gì cho thật đẹp ý, mà sao gọi tôi là cô, nghe xa cách lắm!

-Bạn?

- Vẫn xa cách!

- Vậy chứ gì?

- không biết, gọi sao cho tự nhiên, mà không xa cách(cô gái ngúng ngẩy kiểu nũng nịu )

Sau khi vò đầu bức tóc, gã cũng không nghĩ ra gọi cô bằng gì

-Tôi chịu!

- Hay là….EM đi....giọng cô gái thật mỏng, như có thể tan vào trong gió!

- Gã không tin vào tai m2inh, hỏi lại, gì cơ?

- Bạn…..không…..Anh ….có thể làm bạn trai của tôi được không?.....Một ngày cũng được!

Gã đã định bụng nói không, mà tiếng ừ cứ trôi ra dễ dàng…..

Tới lượt nhỏ chưng hửng:

- Anh…..Không ngạc nhiên à, sao trả lời bình thản vậy...tui có gặp yêu râu xanh không đây?

- Sợ thì về nhà đi, đây ko ép! Gã nagn bướng

Cô gái không nói gì, lặng lẽ ngối phía sau xe gã……

- Thế, cô….à không, em mới phải!

Thế, hôm nay, em muốn đi đâu?

- ................Đi cà phê nha, wán nào càng giống tình nhân càng tốt!

- Vậy ai trả!

- Anh! Cô gái trả lới tỉnh khô:

- Con trai gì mà keo bẩn!

- Tui là sinh viên nghèo hiếu học mà!

- Tui….. không hết tiền rồi ! (thỏ thẻ đến phát tội.......hơi hơi siêu lòng)

Khi nãy mang bao nhiêu, mua cái váy này hết trơn rùi.....

- Cái váy này bao nhiêu?

- 2 triệu

-Hả, cô có điên không, bộ cô giàu lắm hả……cô dám bỏ tiến ra cho á váy này, thì tự mà đi ăn hay uống gí nó!

- Anh không đi thì thôi! Mặc xác tôi!

- Giữa chắc!

Gã vọt ga , nhỏ bị bất ngờ, ôm gã, rồi cứ thế ôm luôn, qua bao con phố, hai người không nói với nahu lới nào, gã tháong tấhy cô khẽ tựa đầu vào vaìminh, và nghe sao ướt đẫm sau lưng, dù…không một tiếng nấc! ………………………

Cà phê Nếp, lọt thóm trêncăn gác chung cư trong con hẻm nhỏ của con đường vắng, vẫn những cái bàn gỗ đơn sơ chấp vá, vẫn những chiếc khăn trải bàn trắng in những hoa văn gortich cổ xưa, vẫn những chân nến bắng đồng, sáp chảy dài những đường như thạch nhũ….không gian riêng của gã, quán cà phê gã không bao giờ dẫn bạn bè đi cùng……hôm nay lại có cô……

- Một tiếng 15 phút..... gã khẽ nói

- Ừ

- Buồn chuyện gì à?

- Không!

- Là người yêu, phải nói cho nhau nghe tất chứ!

- Là người yêu , không hẳn là cần nói mới hiểu nhau, cần an ủi để cho nahu bớt đau buồn……

--Vậy thì ngối lại gần đây, dựa vào đây, cho mượn đôicả đối vai này, làm gì túy thích…..Lại khóc nức nở.....ướt cả vai, muốn đưa tay vuốt tóc...nhưng thôi, biết xử lí nhiều tình huống, nhưng...bất lực trước nỗi buồn của người con gái......sao tim cứ đập nhanh thế, cứ sợ lay người nhẹ, người con gái ấy sẽ vỡ tan! ......………………………………

Khuya, bên bờ sông Sài Gòn.....

- Lại im lặng, 1 tiếng rưỡi rồi........

- Ừ, cũng khuya rồi, tôi về..cám ơn vì hôm nay!

- Vẫn không cho tôi biết vì sao buồn à?.........

Cô gái quay mặt bước đi, tiếng guốc cao gõ đếu giữa àmn đêm tanh vắng

- Thế có gặp lại nhau không?Gã ẫncố hỏi với theo, nghe sao như là mất mát……

- .........Chắc là không! không quay mặt lại……

- Tại sao?

- Vì….. sẽ yêu mất! vẫn không quay mặt lại

- Thế thì tốt chứ sao!

Khuôn mặt đầy nước mắt ngóai nhìn……

- Không thể yêu ngay trong ngày chia tay người cũ, phải không............?

Vỡ vụn......không biết nên thế nào, có gọi là buồn hay không nữa, ừ....thì là yêu một ngày!

Thư viết không gửi em


Lá thư mang những nỗi buồn đầy tâm sự, dù là của chàng trai viết nhưng trong đó chứa đựng nỗi nuồn da diết của người con gái, nỗi buồn cô đơn trong sự lặng thinh.

Nơi ấy- một vùng biển xa xôi, người con gái vẫn trông chờ một người con trai mòn mỏi nhất là ngày 8/3 sắp tới này. Đây là câu chuyện có thật của tôi…

Anh và em cách xa nhau hơn 400 km nhưng trái tim em luôn vẫn hướng về anh – nơi phố thị phồn hoa, nơi ánh đèn màu của Sài thành rực rỡ…Nhiều khi em nhắn tin: “em sợ mất anh…”. Anh quát: “làm gì có nè…em không tin anh sao?”. Nhưng hình như em vẫn không yên tâm, em nhắn lại: “Dạ, em tin…nhưng em vẫn sợ…”

Em vẫn sợ…Vâng! Anh biết phụ nữ khi đã yêu tha thiết một người đàn ông thì luôn sợ mất người ấy. Vì hai người ở khá xa nhau, người ta vẫn thường nói: xa mặt cách lòng mà. Dù anh an ủi em nhiều lần nhưng hình như em vẫn sợ cái phồn hoa phố thị lôi cuốn anh mà quên người con gái nơi miền biển xa xôi.

Chiều này, ngày 14/2 anh nhận được tin nhắn, những dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại: “anh ơi, ngày lễ tình nhân mà không có anh, em thấy cô đơn quá. Người ta đi bên nhau có cặp có đôi, còn mình em chỉ lặng lẽ trên đường về…”. Anh rưng rưng trong trái tim mình. Cho anh xin lỗi nha em, cho anh xin lỗi vì đã không ở bên em trong cái ngày quan trọng đó. Vì công việc bộn bề đã cuốn trôi anh đi theo dòng xoáy của thị trường…Viên thỏi sô cô la anh mua dành tặng cho em đã chảy nước từ lâu nhưng anh vẫn giữ nó để tượng trưng nơi ấy anh vẫn có một người đang đợi chờ mình. Nó nằm trên tủ kệ trong phòng trọ bị bỏ quên, nhiều lúc muốn ăn lắm nhưng thiếu em anh cũng buồn. Thế rồi, công việc lại cuốn…cuốn anh đi…làm anh sắp quên mình còn “thỏi sô cô la” ở quê nhà…!

Ngày 1/3 anh nhận được cú điện thoại của em: “anh có về quê với em không?”. Anh ậm ừ: “để tới đó anh trả lời nha”. Hình như em buồn thì phải nên tiếng em hơi bị nghẹn trong điện thoại, anh cảm nhận em đang buồn lắm phải không em? Em im lặng, sợ anh phải lo âu, em im lặng trong tiếng thở dài bên đầu dây của hai nỗi nhớ…

Sáng 8/3 em lại điện thoại cho anh: “sao rồi anh? Anh có về quê không?”. Anh nói vội: “anh xin lỗi, anh không về được rồi em ơi vì anh bận việc đột xuất…”.Tiếng em nín bặt trong hư không, anh nghe đâu đó có tiếng thổn lòng của sự thất vọng. Nghẹn trong mấy mươi giây, em nói: “không sao đâu, em đã quen rồi…”

Em đã quen rồi! Chỉ gọn gàng mấy từ nhưng anh nghe trong đó có sự não nề của em. Anh vô tình quá phải không em? Anh vô tình quá khi không ở bên cạnh em trong những ngày như thế? Những ngày mà con tim của người con gái muốn gần kề hơi ấm từ con tim người mình yêu. Thế mà mọi hi vọng đã vỡ tan.

8/3 năm nay em cũng lại cô đơn một mình, một mình đứng trước biển bao la, một mình đứng đợi anh trong thanh vắng…

Ngàn câu xin lỗi của anh không biết có bù đắp cho nỗi nhớ đang tràn trề của em, có bù đắp cho sự trống vắng một con tim đang nồng nàn khao khát…

Cuối cùng cho một tình yêu


Ngày… tháng… năm…

Xưa rồi. Mỗi lần Tấm khóc, nghe “Bụp” một tiếng, kèm kỹ thuật ánh sáng khói lửa mịt mù mà ông bà ta chưa khám phá, Bụt lại hiện ra: “Vì sao con khóc?”

Cũng chưa xưa lắm… Mỗi lần em khóc, điện thoại “Tu” vài hồi, khi kèm một gương mặt hớt hải lấm tấm mồ hôi, khi kèm một giọng hốt hoảng đầy bối rối: “Trời, chuyện gì vậy em? Nói anh nghe, chuyện gì mà em khóc?”…. Thỉnh thoảng em mới khóc, còn lại, em chỉ gọi “Anh ơi, anh à”. Một lần, hai lần, ba lần… rồi lần thứ n. Em vẫn gọi, vẫn “nhè”, rồi biết “nịnh bợ” xa xa: “Anh ơi, hay thật, cứ mỗi lần em buồn, em khóc là lại có ông Bụt hiện ra ngay!”. Anh xoa đầu, cốc trán, búng tai em, cười: “Ông Bụt tròn tròn bụng bự phải hem?”

Anh hiền lắm. Hiền từ cái cách dịu dàng và nhẫn nại mỗi lúc bị quấy rầy, hiền từ nụ cười ánh mắt sau đôi kính cận trở đi. Ngay đến lúc xách cây roi mây ra hăm dọa hay đương giận, em vẫn thấy anh hiền lạ. Với em, cây roi của anh còn hơn cả cây phất trần màu nhiệm; và anh, còn hơn cả ông Bụt trang nghiêm phúc hậu. Vì phất trần chỉ giúp em hiện thực hóa ước mong, chứ không cho em được động lực để tự mình thực hiện những điều mong ước. Và Bụt, chỉ biết hỏi, làm phép rồi biến mất; chứ không biết vỗ về, không biết nắm tay và ôm em vào lòng.

Thật ra, vẫn luôn có những việc em đã tìm ra phương giải, nhưng em muốn được thủ thỉ với anh để nghe anh bảo ban, chia sẻ.

Em tự lập hơn em thường tỏ ra, nhưng em muốn mình là mối quan tâm lớn nhất của anh, muốn được nói "My F1 is the best!". Nếu được bận lòng lo lắng hết mực cho một ai là điều hạnh phúc, thì em chỉ muốn dành tặng niềm hạnh phúc ấy cho anh, chỉ anh F1 của em thôi. Và thời gian cứ thế dần hình thành trong em thói quen xấu tệ - luôn ỷ lại, dần hóa bao ân cần chăm sóc của anh trở thành điều bất biến khó gì thay thế. Mà em quên, rồi cũng sẽ có lúc anh chẳng còn yêu thích món quà em dành riêng kia nữa.

Ngày… tháng… năm

Em lại khóc. Ngẩn ngơ đến hoang mang vì anh không xuất hiện, rồi từ đó bỗng dưng biến mất như chưa từng tồn tại. Mẹ tiên đỡ đầu và nhiều người tốt nữa… lần lượt đến bên giúp em. Nhưng chẳng ai chịu nói cho em biết anh ở đâu, vì sao anh lại biến mất và đường nào để em tìm anh cho được? Họ mông lung: “Bụt không của riêng ai…"

Cuối cùng, em đành tự mình đi, đi trong vô định rất lâu để tìm, dẫu chỉ là ảo ảnh trong thứ ánh sáng khói lửa mịt mù kỹ thuật.

Em kiên trì gõ vô số từ ngữ lên thanh Google. Không được, em tìm thêm những từ ngữ khác. Em kết hợp chúng với nhau, đảo vị trí, thêm thêm bớt bớt... Hàng trăm ngàn kết quả thi nhau xuất hiện. Em mở từng trang, đọc từng trang, tìm kiếm chút quen thuộc trong từng kết quả. Em lân la làm quen, hoặc âm thầm tự tiện lùng sục từng entry, comment, friends list, friends list of friends’s friends của những người mà em biết có chút, chút xíu, chút chút xíu liên quan với Bụt, dù chỉ như bèo nước.

Ngày… tháng… năm

Người ta không thể xóa đi hình ảnh của bất kỳ ai trong ký ức; cái gọi là “quên” có lẽ chỉ là sự chấp nhận với nụ cười dịu dàng hoặc chua chát. Em đang rất nhớ anh. Tình yêu chỉ có một, nhưng những thứ gần giống như tình yêu lại có rất nhiều. Giữa em và anh gần như đã có tất cả, chỉ thiếu điều quan trọng nhất: Tình yêu. Nói đúng hơn, tình yêu của anh.

"Khi bạn yêu một người, hãy cho người ấy thời gian để tình yêu đó lớn lên trong tim người ấy. Còn nếu không, bạn cũng hãy lấy làm hạnh phúc, khi nó đã lớn lên trong tim bạn."

Em đã chờ rất lâu, đã không tiếc nuối bất cứ gì để vun đắp. Nhưng tình yêu, tiếc thay, chỉ lớn lên trong em. Em ước cho thời gian quay lại. Không thể! Nhưng em vẫn ước, vì nếu em trở về ngày hôm ấy một lần nữa, em sẽ không làm gì cả. Không làm gì cả, để giấc mơ ngọt ngào mà em tự huyễn hoặc sẽ kéo dài thêm....

Quay lại đi....

Ngày đầu tiên biết nhau.

Ngày đầu tiên nghe giọng nói của nhau.

Ngày đầu tiên gặp nhau.

Ngày đầu tiên anh gửi tin nhắn cho em.

Ngày đầu tiên anh đến tìm em.

Ngày đầu tiên anh ôm em vào lòng.

Ngày đầu tiên anh nói rất nhớ em.

Quay lại đi...

Ngày… tháng… năm

Em không thể hỏi anh 1 câu "Vì sao thế?"

Vì sao anh không cho tình yêu em trong anh lớn lên, mà lại luôn đem đến cho em những điều khiến em tin rằng anh có?

Vì sao anh không cho tình yêu em trong anh lớn lên, mà lại luôn đem đến cho em những điều khiến tình yêu anh trong em không ngừng tăng theo ngày tháng?

Em không dám so sánh mình với nàng tiên cá đầy cao thượng, dám hi sinh vì hoàng tử. Em chỉ thấy một bài học từ câu chuyện tình yêu đau thương của nàng rằng: Trong cuộc sống, chúng ta phải đấu tranh và đánh đổi nhiều thứ để có được điều mình muốn, nhưng đôi khi cũng cần có dũng khí để chấp nhận và từ bỏ tất cả.

"Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả

Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa.

Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu nay đã phai rồi

Tiễn đưa anh về một tình yêu mới...

Ngày mai em không còn anh nữa, không cho ai là tất cả

Để nỗi cô đơn theo em đến một miền trời xa

Để nhắc cho em biết bao ngày hạnh phúc êm đềm

Nhắc cho em luôn còn lại một trái tim...yêu anh."

Món quà chưa tặng


Có lẽ cái cảm xúc ngày valentine gần đến không phải của riêng bất cứ ai, đã yêu đang yêu hay vẫn đang chờ đợi một tình yêu

Cái cảm xúc dạt dào, lo lắng, hồi hộp, vui sướng hỗn độn cứ kéo đến dồn dập khiến trái tim đang yêu của tôi không lúc nào ngồi yên. Tôi yêu M từ năm thứ nhất, một tình yêu âm thầm mà mãnh liệt. Tôi thường lặng ngắm nàng, nhìn nụ cười tươi rạng rỡ như một thiên thần, ánh mắt dịu dàng mà long lanh đầy bí ẩm. Đôi lúc tôi nhắn mấy cái tin không đầu không đuôi chỉ để nàng nhắn lại một điều gì đó giúp tôi nhìn thấy được gương mặt xinh xắn của nàng, nghe được giọng nói ấm áp nhẹ nhàng đã làm tôi rung động không biết bao nhiêu lần.

Đã đến lúc tôi phải làm một điều gì đó thay vì ngồi nhìn nàng và lặng lẽ, làm một điều gì đó giúp tôi trở thành người hạnh phúc nhất trần gian. Nếu như mọi những chàng trai trên trái đất này muốn mua tặng cho người mình yêu một món quà nho nhỏ bán ở các cửa hàng lưu niệm, một thanh chocolate ngọt lịm khắp các cửa hiệu tạp hóa đều có, thì tôi lại muốn làm ra một cái gì đó, một thứ do chính trái tim tôi làm ra, một món quà mà không ai trừ nàng có được nó. Tôi không cần món quà to tát, chỉ cần nó nhỏ bé và chứa đầy tấm lòng của tôi là đủ rồi. Và một bức tranh chính là thứ tôi cần.

Tôi chuẩn bị tất cả những gì có được đặt lên mặt bàn và bắt đầu đưa những nét vẽ đầu tiên.tôi vẽ ra những gì lãng mạn nhất, đẹp nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra. Một khung cảnh về chiều với hình bóng đôi tình nhân đang hôn nhau trên một cánh đồng rộng lớn, xa xa có hình tượng một toà lâu đài, toà lâu đài trong giấc mộng của tôi. Tất cả đều được vẽ bằng mực nho đen nguyên chất nhưng vẫn đưa ra những gì tôi muốn nói. Bức tranh không đẹp theo cách thông thường mà đẹp một vẻ bình dị, đơn giản qua sự đối lập tuyệt vời của nền giấy trắng và màu mực nho đen tuyền và cũng tạo nên một ấn tượng thú vị.

Đó là bức tranh đẹp nhất trong tâm tuởng của tôi. Nó được vẽ bằng cả tấm lòng của tôi nên có giá trị hơn bất cứ thứ gì khác. Tôi mua thêm giấy đỏ nơ hồng cẩn thận gói nó lại để làm thành một món quà nhỏ thực sự.Cảm xúc dạt dào đến độ không một lời nào nói hết được, chỉ có những ai đang yêu mới hiểu được mà thôi.

Và ngày trọng đại tôi chờ đợi đã đến. Tôi khẽ ngập ngừng, bối rối khi cầm điện thoại trên tay để nhắn tin cho nàng và xin một cuộc hẹn nhỏ. Tin đã gửi đi còn tôi thì ở lại để chờ đợi hồi âm. Năm phút trôi qua nhưng tôi lại nghĩ rằng năm năm vừa hết, thời gian như chết lặng đi cùng trái tim đang đập không ngừng nghỉ của tôi.

Lúc chuông điện thoại reo lên cũng là lúc trái tim vỡ tung trong lồng ngực.Tôi giật mình cầm lấy cái điện thoại như sợ ai cướp nó đi, hoặc nó sẽ biến mất trong giây phút này. Thế giới của tôi bỗng chốc thay đổi,” T ah, to xin loi. To da yeu mot nguoi va ngay hom qua chung to da chinh thuc noi loi yeu nhau…”

Tôi buông điện thoại ra, ngỡ ngàng và mệt nhoài. Tôi ngắm nhìn món quà chưa tặng mà lòng nghe nhói đau.Tôi cất nó vào trong tủ suốt hai năm sau đó.

" Tui thích bạn"


"...Giấc mơ ngày qua những giấc mơ bình yên được yêu, được ôm em, xiết em trong vòng tay.

Dẫu biết là giấc mộng tình cũng đã lỡ làng vắng em từ đây nhưng tim anh vẫn không quên: mãi yêu mình em, vẫn mãi yêu mình em dù cho phải xa nhau cách chia đôi tình ta anh vẫn mong chờ, anh vẫn mong đợi anh vẫn hoài nhớ, yêu em mãi suốt cuộc đời những giây phút êm đềm."

Bạn có biết không khi tôi nghe nhưng lời hát này mình cảm thấy rất nhớ bạn. Bạn đã rời xa mình, mình rất muốn biết được lý do nhưng bạn không hề cho mình biết. Mình rất buồn, buồn vì một lần nữa mình lại cô đơn, buồn vì mình không thể được tiếp tục thương bạn, buồn vì tại sao tình cảm của đôi ta lại kết thúc như thế? Mình rất ghét bạn không phải vì bạn bỏ rơi mình cũng không phải vì mình hết thương bạn mà vì bạn quá ích kỷ, có ai ngăn cấm mình và bạn hayTrường đã làm điều gì sai bạn hãy nói ra để ta hiểu nhau hơn.

Bạn cứ im lặng, ôm về tất cả cho bạn, bạn đâu biết làm vậy Trường cảm mình thấy rất vô dụng, không bảo vệ, che chở được cho bạn. Bạn đã thay đổi? Bạn đã thương người khác? Không! Trường không tin vào 2 chuyện đó vì tui tin vào tình cảm của bạn dành cho tui không phải dễ phai nhoà, bạn không phải là nguời đễ quên mau như thế. Chẳng lẽ bạn lại quên mau những kỉ niệm của tui và bạn, những lời yêu thương dã dành cho nhau? Con trai là không được khóc dù đau đớn tới cỡ nào cũng phải ráng kìm nén vào trong lòng nhưng mình đã không làm được điều đó.

Mỗi ngày đi học mình rất mong một lần bạn đi ngang lớp để mình được thấy bạn để vơi đi nỗi nhớ bạn trong lòng. Dù cố gắng cười để che giấu niềm đau nhưng trong lòng tui thấy rất lạnh, trước đây khi có bạn đối với tui mùa đông không lạnh nữa nhưng giờ đây lang thang, bơ vơ, một mình ngồi nơi quán quen của đứa tui cảm thấy như cả thế giới này chỉ còn mình tui với niềm thương nhớ. Bạn có hiểu tui chăng?

Mỗi tối học bài xong tui ngồi nhìn vào điện thoại rất lâu chỉ mong vài dòng hay chỉ một lời chúc" ngủ ngon " của bạn nhưng vẫn không thấy, những lúc rất muốn chạy lên nói chuyện cùng bạn nhưng mình không dám chỉ dám âm thầm chạy theo từ xa để được nhìn bạn. Chưa bao giờ tui lại thương một người như thế, mối tình đầu tui tan vỡ tui không hề đau buồn không một chút nào và giờ đây khi bạn ra đi tui đã cảm nhận được tất cả.

Chắc vì hồi đó tui đã không thương ai, tui chỉ yêu mình tui. Đây có thể gọi là mối tình đầu của tui mặc dù tui trải qua rất nhiều nhưng không ai làm cho tui thưong một cách nồng nàn say đắm như vậy.

Bạn đã dạy cho tui biết thế nào là thương một người, thế nào là tình cảm thật sự, thế nào là sự đau khổ khi người mình thương ra đi. Tui và bạn đã trao nhau một nụ hôn đầu tiên thật vụng về, đầy tiếng cười nhưng đó sẽ mãi là kỉ niệm đẹp nhất trong lòng tui, tui mãi nhới ngày đó ngày 11/1 một ngày chủ nhật trời thật đẹp.

Khi tham gia cuộc thi này tui chẳng hề quan tâm đến giải thưởng, cũng chẳng mong bài viết của mình đoạt giải hay được mọi người bình chọn chỉ mong là người tui thương sẽ được đọc những dòng cảm xúc này, nó viết bằng đôi tay được điều khiển từ trái tim chân thành của tui.

Dù sao đi nữa thì tình cảm tui luôn vẫn vậy, tui đợi một ngày náo đó bạn sẽ nói cho tui biết lý do để mình khọng phải xa nhau thêm một ngày nào nữa. Có thể bạn cho tui là khờ khi làm như thế nhưng bởi vì tất cả xuất phát từ ba chữ mà ngày đầu tiên khi tỏ tình tui đã nói với bạn: " Tui thích bạn! ".

Bản nhạc không lời


Có lẽ đã bước sang một ngày mới, không có ý định quay mặt vào tường chốn mình trong giấc ngủ nên ngồi lại trải lòng trước trang giấy trắng mênh mông. Ngoài kia bóng đêm cũng mênh mông, ủ lại nỗi buồn trong mắt


Có lẽ sẽ là một đêm bình thường nếu như tối nay em không cùng anh dắt tay nhau ra bờ hồ để im lặng bên nhau nghe cuộc sống. Đó là em muốn thế, sau một ngày vùi đầu vào cuốn tiểu thuyết “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh, một ngày trở trời khiến đầu em đau buốt. Chúng ta đã phải đi bộ hàng cây số mới dến được bờ hồ mà em thích. Ở đó em bình yên bên anh nhưng nỗi nhớ, nghĩ suy lại nhức nhối và dữ dội. Em trở nên nhỏ bé hơn, yếu đuối hơn, ngơ ngẩn chẳng biết bước chân về đâu nữa. Anh ủ ấm bàn tay em trong tay anh, em thủ thỉ kể về những ước mơ, cả những nỗi buồn và… em khóc.

Từ khi trời chuyển sang thu

Thấy mình dường như nhỏ bé

Em bảo vì em làm thơ rồi em sẽ thành nhà thơ mà một nhà thơ chân chính thì bao giờ cũng buồn nhiều lăm. Nếu anh là một người con trai khác, anh sẽ hỏi: “Thế sao em không bỏ thơ đi?” Em sẽ giải thích cho anh hàng vạn lần những lý do, như thế em sẽ nhẹ lòng hơn. Đằng này anh lại lặng im, hôn vẩn vơ lên khuôn mặt, bàn tay em đang se lại vì cái rét từgió hồ tạt vào. Em mới nghĩ: “Lặng im chưa chắc đã là vàng”.

Rồi em đòi anh tiến về phía bản nhạc phát ra, ở nơi ấy là cả một thế giới vừa gần gui vừa xa lạ. Họ nhảy, già trẻ gái trai đều nhảy theo những bản nhạc Nga trữ tình, đằm thắm. Họ nhảy cặp đôi, cũng có khi mỗi người một góc tập nhảy. Cụ già tập nhảy những điệu nhảy chẳng ăn khớp gì vói nhạc, một chị phơi phới tập điệu nhảy thật dài và rộng đã khiến em cú ý nhất.

Trong giây lát đó em nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến chúng ta và nghĩ đến một người dưng nào đó… Em đau! Ai đó rất giống mẹ giống bố. Họ đang tươi cười nhảy. Em cũng biết rằng ở quê bố mẹ vẫn chưa xong công việc của một ngày. Em ước mình sẽ làm thay đổi cuộc sống để đem lại những giây phút thảnh thơi cho bố mẹ dù chỉ là nhỏ nhoi.

Em thương chúng ta, cứ quẩn quanh mãi với giấc mộng chưa thành rồi cũng đến già người đi lúc nào không biết. Yêu anh đến thế biết có cò nắm tay nhau đi đến cuối con đường, có đến được cuối con đừong liệu có còn yêu thương, tôn trọng nhau nữa hay không?

***

Em trở về phòng không biết mình đang thanh thản hay day dứt. Mặc kệ những tiếng cười đùa xung quanh mình, em lại chốn vào “Nỗi buồn chiến tranh”. Đọc mà muốn khóc vì càng đọc càng thấy mình ích kỷ với anh. Tình yêu của người ta sao mà lớn lao đến thế. Lớn lao đến mức mà truyền cho nhau được cái nỗi đau đớn ám ảnh, giằng xé con người, biến họ hoá điên trong nỗi nhớ của chính mình, hoá đơn độc trong tình yêu cả đời canh cánh tôn thờ. Chúng ta liệu có yêu nhau như thế? Em vẫn tin rằng có một nỗi buồn đâu đó xunh quanh ta, nó còn nhức nhối hơn “Nỗi buồn chiến tranh” mà em không thể nào xác định cho kỳ đựơc.

Không có nghĩa em đang chờ đợi nó.

Viết vu vơ cho anh những ý nghĩ vu vơ như con gió. Chợt nhớ khi tối nắm tay em, anh hỏi: “Đố em biết gió sinh ra từ đâu?”, hìh như em đã trả lời sai bét để anh giả thích mãi không thôi. Không biết khi đọc những dòng tâm sự này anh có gặng hỏi em những suy nghĩ vu vơ ấy từ đâu sinh ra không nhỉ?

Em chẳng biết trả lời đâu, chỉ biết cuộc sống thật bộn bề ngắn ngủi. Hãy hứa với em sẽ nắm tay nhau đi đến cuối con đường anh nhé, mặc kệ gió sinh ra từ đâu, những ý nghĩ vu vơ bắt đầu từ đâu nhé.

Anh quá nhát phải không em


Mỗi khi rảnh là anh luôn nghĩ về em, nghĩ về ngương mặt mà anh anh chỉ thấy qua WC hay qua vài tấm hình em gửi cho anh, lúc trước khi nghe bài hát "8 vạn 6 ngàn 400 lần nhớ em".



Một ngày hè online trên mạng
Anh tình cờ lại được quen em,
Phút ban đầu sao còn bỡ ngỡ
Đễ giờ đây thân từ bao giờ.

Những ngày buồn online trên mạng
Lời sẻ chia em dành cho anh
Phút ban đầu ngỡ như là bạn
Đễ giờ đây anh đã yêu em.

Những ngày nào online trên mạng
Vắng bóng em anh lại thật buồn
Lòng nhung nhớ ngẩn ngơ tìm kiếm
Từng dòng tin kỷ niệm xa xôi.

Em có biết và em có hiểu
Anh yêu em yêu từ bao giờ
Tình yêu ấy anh trao nguời mãi
Mình em thôi chỉ mình em thôi!!

Vậy là đã hơn 1 năm rồi em nhỉ, hè 2007 anh và em quen nhau qua mạng. Tuy chưa một lần gặp nhau ấy vậy mà những lần lên mạng, những dòng tin nhắn, bản nhạc, câu chuyện, hay chỉ là mấy câu nói bông bùa anh và em gữi cho nhau đã để lại trong anh những cảm xúc thật kỳ lạ. Những khi lên mạng vắng em anh thấy lòng mình trống trải vô cùng.

Em có biết không trước khi quen em anh gần như không có lấy một nguời để anh có thể nói ra những nỗi buồn hay đơn giản là sẽ chia niềm vui nhỏ nhoi nào đó, anh sống nội tâm ấy vậy mà không hiểu vì sao enh luôn kể cho em nghe những bí mật mà đó giờ không ai biết kể cả những thằng bạn thân nhất của anh. Anh không biết từ lúc nào mà mỗi khi rảnh là anh luôn nghĩ về em, nghĩ về ngương mặt mà anh anh chỉ thấy qua WC hay qua vài tấm hình em gửi cho anh, lúc trước khi nghe bài hát “8 vạn 6 ngàn 400 lần nhớ em" anh đã cuời và nghĩ nhớ gì mà khủng khiếp vậy, nhưng bây giờ anh mới hiểu ra khi yêu ai thì những con số trên chỉ như các con số lẽ mà thôi.

Mới đây thôi khi nhận được quà mừng sinh nhật mà em gửi tặng cho anh nó làm anh mất ngủ đến 2 ngày chỉ vì em gửi đến sớm và chỉ cho anh mở nó vào đúng ngày mà thôi (em ác quá). Em còn biết không tất cả những gì em gửi cho anh, anh đã cất nó rất cẩn thận mặc dù đó chỉ là những mẫu giấy chỉ nghi vài chữ hay chì là cái bì thư có chữ viết của em mà thôi.


Ngày sinh nhật anh em bảo hãy ước 1 điều ước nó sẽ thành hiện thực (nghe như chuyện cổ tích nghê vậy đó) và anh chợt nhớ đến môt câu danh ngôn “tôi luôn mong rằng tình yêu đầu đời của tôi là tình yêu cuối cùng và tình yêu cuối cùng, và tình yêu cuối cùng của tôi là tình yêu đầu tiên” anh đã ước đúng như thế. Anh chỉ mong anh có đủ can đảm để gặp em và nói "Anh yêu em"

Anh cầu mong em sẽ đọc được và hiểu cho lòng anh, gửi em nguời anh vẫn chưa dám gặp!

Mình làm lại, được không em?


Câu truyện (hay chỉ đơn giản là một lá thư chưa bao giờ được gửi) về một đứa con trai tồi tệ đánh mất những cảm xúc vô giá!!!



Có những cách khác nhau để yêu thương và được yêu thương, thế nhưng những gì anh đem đến cho em có thể gọi là hạnh phúc không em nhĩ ?

Hay nó quá mong manh và mơ hồ ...

Ta đến với nhau bằng một trò chơi và yêu nhau bằng một thế giới ảo ...

Một thứ tình cảm mơ hồ mà anh đã ít bao giờ coi trọng nó ...

Hai năm qua những gì mà một thằng con trai 17 tuổi như anh làm được cho em là gì ngoài những giọt nước mắt nức nở, những ngày dài chờ và đợi, nhưng cay đắng mà một đứa con gái thì không bao giờ đáng chịu .. thì tránh xa anh là một con đường đúng phải không em?

Quá muộn, quá muộn để biết được cảm giác hạnh phúc là như thế nào khi yêu một người và được yêu một người .

Giờ đây, sau những chuỗi ngày trống rỗng. Anh nhận ra mọi thứ về em là một nữa của đời anh thì đã quá muộn .

Những chuỗi ngày qua là những tháng ngày dài và lạnh nhất của anh, anh sống lại với quá khứ khi đóng cánh cửa căn phòng tối lại .

Những mảnh vỡ kí ức hiện về từng chút, từng chút một.

Lần đâu ta gặp nhau ở chốn Sài gòn khi mà em là một cô bé từ Gia lai xa xăm

Một cái tát, một tách cafe ngon , một SM thật đáng yêu

Tất cả luôn hiện về xung quanh anh

Mùi hương em nồng nàn đâu đó

Căn phòng đặc quánh lại với bóng tối.

Nhưng em ơi,

Nhớ thì được gì ?

Được gì khi quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, sự thật vẫn mãi là sự thật. Và dù là gì đi nữa thì những thứ ấy đều nói với anh rằng: Tồi!!

Anh là một thằng tồi! Một thằng con trai tồi tệ và khốn nạn với những gì em dành cho anh (thật sự là như thế), những gì em chịu đựng vì anh. Không đáng đối với một đứa con gái khi mà một thằng con trai như anh không thể chịu được những thứ mà em đã chịu đựng vì anh.

Anh xin lỗi (dù thật sự thì anh không đáng để đc em chấp nhận lời xin lỗi). Nhưng anh thật sự: Xin lỗi.Về mọi thứ, mọi thứ mà em đã chịu đựng.

Đã muộn rồi khi bên em là một người tốt hơn anh thì anh mới nhận ra được rằng sự khác biệt tinh tế giữa: nắm lấy một bàn tay, và nắm lấy một linh hồn là như thế nào (chua xót em nhỉ).

Anh ít kỉ, và vẫn thế khi những gì anh muốn viết "dành cho em" chỉ là về anh em nhỉ. Anh chưa bao giờ cảm nhận cảm giác của em em nhĩ (có lẽ em nghĩ thế không). Ừ, anh chưa bao giờ nghĩ một đứa con gái từ Gia lai xa xôi sẽ xoay sở như thế nào với gia đình, với mọi thứ .. khi vào Sài Gòn này chỉ để gặp một thằng con trai vô tâm. Nhiều thứ mà em phải chịu đựng lắm phải không em nhỉ? Những chuỗi ngày qua là những chuỗi ngày vô tận: 3 tháng, 4 hay 7 tháng rồi em nhỉ? Anh không còn khái niệm về thời gian. Nhưng những chuỗi ngày vô tận ấy là những lần online chỉ để vào blog của em một cách im lặng chỉ để đọc những thứ có thể đọc được. Chỉ để hất nát chiếc ly và nhòa nước mắt khi em nghĩ về một người khác. Chỉ để cười khi em comment với một đứa bạn thân, chỉ là nước mắt khi blast em là một nỗi buồn hay một câu chua xót.

Anh cười nhiều trong những ngày ấy (nhưng có lẽ chưa bao giờ đc gọi là vui). Anh mỉm cười với cuộc sống quanh anh dù khi đóng cánh cửa lại anh là cái gì đó không thành lời của ngày hôm qua.

Vậy thì như vậy có được gọi là hối hận không em nhỉ?

Khi mà quanh anh ngợp toàn khói và tàn tro thuốc trắng

Nỗi nhớ em càng da diết càng đớn đau thì anh lại càng trượt dài với tội lỗi!

Quá trễ và không đáng.

Anh không đáng! Không đáng để được tha thứ, được quan tâm sau những gì anh gây ra .

Nhưng (có lẽ không nên là nhưng) nếu có thể (dù là không bao giờ) - khi em đọc được những dòng này (nó không thể lãng mạn hay cảm động như anh muốn) thì anh chỉ mong được một điều rằng: Gặp lại em một lần nữa!

Được không em?

Sẽ không có níu kéo, không có ...day dứt. Chỉ là một cái nhìn thôi, một cái nhìn thôi em à!

Được không em?

P/s: nếu như có một phép màu và những thứ không thể thành có thể thì em cũng đừng nên đến (có lẽ sẽ tốt hơn) .Vì, anh xin lỗi ... dù có được cho trơ tráo hay đê tiện như thế nào thì anh vẫn sẽ nói ...nói bằng hết mọi thứ anh có được :

Mình... làm lại từ nơi kết thúc ...được .. không em. Anh yêu em, thật sự rất yêu em (điều mà anh ít bao giờ nói thật lòng em nhĩ nhưng đây là thật từ tận cùng con người anh). Anh không chắc có thể làm được gì nhưng nếu thời gian có thể trở lại hay được cho là trở lại thì anh sẽ làm ...làm tất cả ... chỉ để không sai lầm như anh đã làm.

Mình ... làm lại được không em?

Gạt đi quá khứ,

gạt đi nỗi đau,

gạt đi tất cả,

Xin em...đấy!!!

những dòng này anh viết dưới bóng tối

dưới những làn khói trắng

dưới bản Coming home buồn bã và nỗi nhớ em được đổi bằng tiếng mưa những giọt nước mưa đầu tiên tháng 2.

Viết cho một nửa yêu thương

Mỗi mùa Valentine và ngày 8/3 về chúng ta lại được trong hương vị lãng mạn và bay bổng của tình yêu. Ngày lễ tình yêu và Ngày Quốc tế Phụ nữ, các chàng trai băn khoăn lựa chọn một món quà thật đặc biệt cho nửa yêu thương của mình, đó là những thỏi chocolate ngọt ngào hay một món đồ trang sức lấp lánh. Và, không phải ai cũng đang yêu và được yêu, đôi khi vào mùa tình yêu có người lại lặng lẽ ngồi bên khung cửa và trôi về một miền xa xăm. Những kỷ niệm trở về khiến bạn phải trăn trở, suy tư, tiếc nuối. Có khi chỉ là tình yêu đơn phương dành cho một nửa mà bạn không thể chia sẻ cùng ai.,

Có thể đó là cảm xúc về một nụ hôn đầu bỡ ngỡ, một bóng hình đã xa, một lời tỏ tình ngộ nghĩnh, một cuộc chia ly đẫm nước mắt hay đơn giản là một khúc nhạc thân quen của bạn nhung la thu anh gui cho em nhung dong chu tinh yeu nhung dong chu ma anh da gui cho em. ngay 14/2 2 dua ngoi ben nhau cung suoi am xua di cai lanh ve hok gian,de cho 2 chung ta co the duoc gan nhau, nhung cam xuc dang trao. trai tim anh rat hanh phuc. em a
anh muon noi: anh yeu em nhieu lam"
yeu em hon het nhung gi anh da yeu
nhung khoanh khac nay
anh mong rang
no se mai mai

hok bao gio mat di tuy no that ngan ngui anh cung hok bjet nua
nhung anh biet rang
tinh yeu la ving cuu
chuc cho moi doi tinh nhan
se mai dc nhu doi ta vay
nhu trang va sao
tinh yeu se la vinh cuu
anh tin vao dieu do
durang
chung ta o 2 noi khac nhau
nhung anh tin
2 con tim
dang dap chung cung 1 nhip. de 2 ta cung hoa hop mai~ mai~ hok xa roi`...
Anh Yeu Em Nhieu` lam
va anh tin
em, cung vay phai hok

tuy chi la 1 phut nho nhoi

´I´m online" means "I love you"


I’m online“

Chẳng qua là để như là tình cờ gặp em
để cho những giấc mơ
Em online
ngắm avatar nhìn status
nghĩ
nghĩ nhiều
rồi PM
Chia cùng em nỗi buồn
lúc em vui thì có lẽ tôi k cần thiết
.
Nó là ảo
mong là thật
Mạng là ảo
tình cảm là thật
.
Có lần tôi đã gửi cho em bài “ Wo bu pei “ của Jay Chou
có câu cuối là
你的美 我不配
ni de mei wo bu pei
Your beauty is something I am not worthy of
Vẻ đẹp của em là thứ mà tôi cảm thấy không xứng
.
Dù em đã có lần khen tôi đẹp trai đấy
nhưng tôi không dám tin rằng tôi xứng với “ your beauty “
Tôi có gì
ờ thì tự sướng là có nụ cười
sự tự tin
và giữ lời hứa
Nhưng có lẽ là chưa đủ, cố gắng cũng không được
chính xác là không kịp
Em chắc không thể chờ lúc tôi đủ
đủ của tôi cũng chắc gì được như ai
.
Có lẽ em không hiểu đâu
Có lẽ em đã có người yêu
hay em đã yêu ai đó
.
I cannot say “ I love you “
but I love you
" I´m online " mean I love you.


7.1.09

Của 1 người viết cho tớ…
Bằng chứng nói thích tớ…
Niềm kiêu hãnh của tớ đấy…
Muốn đi khoe với mọi người :D

Thật ra. tớ vẫn chưa sẵn sàng thành couple đâu…
Chờ tớ thi ĐH xong đã…
Chờ tớ ra HN đã…
Thế nház!
Chè Kốm Phu Nhân

À, đó là tình yêu


Đã có rất nhiều người muốn định nghĩa được vấn đề này nhưng quả thật rất khó và … Em cũng vậy
Em vẫn thầm tự hỏi tình yêu là gì mà làm nhiều người phải đau đầu vì nó và khi được gặp anh em cũng không thể nào lý giải được điều này.

Em chỉ biết rằng khi yêu anh em không còn cảm thấy cô đơn và như thể hai trái tim mình như hoà vào một.

Em! một đứa con gái vụng về hậu đậu nhưng từ khi quen anh em đã tự học cách chăm sóc cho bản thân mình, không phụ thuộc và dựa dẫm vào người khác nữa, một đứa con gái suốt ngày chỉ mè nheo bố mẹ mà giờ đã học được cách tự lập, biết đứng lên sau những lần vấp ngã, như vậy có phải là tình yêu không anh (?)

Thời gian đã cho em biết rằng em yêu anh đến nhường nào, cứ cho mà không cần nhận lại bất cứ thứ gì. Em đã từng nghe một câu danh ngôn:

Trôi nhanh đối với ai sợ hãi

Quá dài đối với ai phiền não

Quá ngắn đối với ai hân hoan

Nhưng đối với kẻ đang yêu,

Thời gian là vĩnh cửu.

Và quả thật như vậy anh ạ, thời gian đối với em là vĩnh cửu, là tình yêu mà hai đứa mình cùng nhìn về một hướng, cùng đi chung một con đường. Hạnh phúc biết bao khi ngày ngày được nhìn thấy anh cười và được cười cùng anh, mỗi khi anh cười lòng em cảm thấy ấm áp vô cùng.

Vậy đó là thứ tình cảm gì anh nhỉ (?) Ah! Đó là Tình yêu.

Yêu anh bốn mùa và ngàn năm


Bình minh hé lộ, ánh sáng chan hòa, tinh khôi đầu tiên của một ngày mới tràn qua khe cửa. Bao yêu thương đắm say lướt rất nhẹ làm em tỉnh giấc, dịu dàng mỗi phút giây qua ngỡ như có anh bên mình
Em từng nghĩ rất nhiều về những tình yêu đã không bao giờ đến, chỉ như cơn gió ngang qua đời không ở lại để làm thành một mùa…yêu. Nhưng em tin về một tình yêu không bao giờ đi, như ánh bình minh tràn trề nhựa sống mỗi sớm mai mà đêm dài vẫn mong ngày mới. Anh là ánh bình minh ấy, qua bao ngày, qua bao mùa, vẫn dịu dàng, vẫn ấm áp và tràn đầy yêu thương.

Em mong anh, một ngày cuối hạ, nhiều nắng, nhiều gió, lòng se sẽ đợi chờ vì lần đầu hò hẹn. Hạ bừng thắm trong sắc đỏ đang lan dần trên những cành phượng, rực rỡ trong màu tím ngẩn ngơ của những hàng bằng lăng, dòng người đi lại cứ hối hả vội vã, chỉ có chúng mình ngập ngừng, bối rối không nên lời.

Em nhớ anh, ngày đầu thu trong lành, tinh khiết, êm nhẹ những bước chân cùng nhịp trên phố. Anh cũng nhìn thấy đấy, hương sắc tình tứ của mùa thu khơi gợi bao ý thơ. Nước hồ hòa lẫn màu trời xanh ngắt, thu rắc thêm chút vàng trong những chiếc lá đang xoay trong điệu valse của ngọn gió giao mùa. Mùa thu, anh nhờ em đi tìm mùi hương hoa sữa. Trong vị nồng nhẹ của hoa sữa đầu mùa còn man mác hương một loài hoa em không biết tên. Hương hoa chỉ thoảng qua đủ để khơi gợi trong lòng người một nỗi nhớ thật mơ hồ.

Em yêu anh, mùa đông, gió lạnh, đường vắng, ngồi sau xe và đúc tay vào túi áo anh thật ấm. Ngày gió mùa về, phong phanh khoác lên mình chiếc áo của anh, biết anh ngồi đằng trước lạnh lắm mà vẫn bướng bỉnh không chịu ngồi yên. Có đêm nào chui vào chăn nghe nhạc, thả hồn theo lời bài hát và mơ đến một ngày mai không xa xôi
Anh ơi, trời đang xanh vì mùa xuân rồi đấy. Làn mưa bụi bay lất phất không đủ làm ướt chiếc áo mới nhưng cũng đủ mang vị ngọt ngào trong từng nụ hôn. Hơi thở của anh còn dịu dàng hơn cả khí xuân đang căng tràn.

Đã bao lần em tự hỏi về những điều lạ lùng mà rất đỗi kì diệu của tình yêu, những mong ước xa xăm không ngỡ về rất gần – là anh đó. Đã bao lần em tự hỏi sao Hà Nội luôn đẹp trong từng góc phố của không gian và thời gian. Rồi em tự trả lời: cũng vì lúc nào, ở đâu đi nữa, em cũng sẽ có anh bên cạnh và cũng có cảm nhận như em đang mùa.

Em muốn là nắng sớm mai, trong trẻo, hồn nhiên, rực rỡ mà không chói gắt. Thứ nắng mật ong rót khắp lối phố Hà thành có bóng dánh anh. Thứ nắng dịu dàng tặng anh cả cuộc đời, để anh biết anh là mỗi ngày của em.

Em muốn là cơn gió trong lành, mát rượi, ướp hương trong những giấc ngủ của anh, để anh hiểu anh là chính giấc mơ ngọt ngào nhất em có.

Em muốn là cơn mưa nhỏ, mỗi lần mưa anh cũng sẽ đưa tay lên để cảm nhận, giọt mưa trong tay anh nhỏ bé hơn nhiều khi trong tay em. Vì em mãi là thiên thần bé nhỏ của anh.

Đã bao lần trong vòng tay anh ấm áp, đã bao lần bên bờ môi anh dịu ngọt…để em thấy yêu hơn cuộc sống này. Dù bao lo toan, bao vất vả, dù bao thử thách và hồ nghi…em vẫn muốn nói với anh rằng: em yêu anh biết nhường nào. Cả nắng, cả gió, cả cơn mưa bất chợt và cả bốn mùa cũng không thể đong đầy nên…em yêu anh mãi ngàn năm!

Định Mệnh


Em quá tuyệt vời đối với anh! Giây phút đó, Anh yêu em!
Đêm noel dzài và nhiều điều phải suy nghĩ. Lần đầu tiên anh tham gia 1 patty vui vẻ như thế. Nhạc, rượu và cả bánh kem, nhưng có lẽ điều đặc biệt nhất là có em - bạn nhảy đầu tiên của anh.

Định mệnh sao? Giữa gần 50 thành viên của lớp và em đã chọn anh. Trái tim anh đập mạnh hơn bao giờ hết, lần đầu tiên anh nhảy cùng 1 cô gái - Em! Có lẽ với ai đó khi kiến thức "khiêu vũ" gần như mù tịt sẽ thật khó khăn nhưng anh ko nghĩ thế. Lãng mạn và nhẹ nhàng từ cái ôm eo "hồn nhiên như cô tiên" của em, hơi thở anh dường như đã là của em.

Chúc mừng sinh nhật em!

Hôm đó, Em đã uống rất nhiều, có lẽ bạn bè chỉ đơn giản nghĩ rằng vì em nhiệt tình mới như thế, nhưng anh biết em đang buồn vì 1 ai đó. Và định mệnh sao? Anh là đứa con trai duy nhất của buổi tiệc. Bắt đầu tưởng tượng xem, anh có giống như nhân vật nam chính của mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc không? Anh "được" cõng em theo sự phân công của các "chị em phụ nữ". Lãng mạn và nhẹ nhàng tay em ôm lấy cổ anh. Và…

Giây phút đó, Anh vẫn là 1 người bạn, nhưng " Bạn" muốn nói yêu em!

Hôm đó, Anh không nghĩ là định mệnh. Nhưng có 1 điều chắc chắn anh không thể sống thiếu em! Anh yêu em, và em sẽ làm bạn gái anh nhé! Cuộc sống tốt đẹp hơn của anh đã bắt đầu như thế.

Tình yêu luôn là 1 sự bắt đầu đầy cảm xúc, Lãng mạn và nhẹ nhàng, anh đặt một nụ hôn lên môi em! Giây phút đó, anh vẫn là bạn, nhưng là bạn trai, bạn tri kỷ của em!

Sau đêm dzài bình minh lại mọc, tình yêu anh và em lãng mạn và nhẹ nhàng như thế. Qua những lần "Giận hờn vu vơ" để rồi anh và em vẫn "không thể" sống thiếu nhau. Cảm ơn em,thật ý nghĩ khi cùng em "yêu" và "được yêu". Anh tin mình có thể "khám phá" hết được con người "khó hiểu" của em. Tedua!

228 ngày, Hôm nay là ngày lễ tình nhân đầu tiên sau chừng đó thời gian " Anh yêu em". Thật hạnh phúc và tuyệt vời, anh vẫn đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ nhàng như thế, nhưng đó là " bản cam kết" cho tình yêu mãi mãi dành cho em của anh. Mãi yêu Pé Vịt!
Vic´s gửi Pé Vịt!!

Trái tim em thuộc về anh


Anh! Valentine này tình yêu của em và anh đã được: “2 năm, 2 tháng, 24 ngày” rồi anh nhỉ…Khoảng thời gian không ngắn nhưng chưa thật dài phải không anh?
Em thường tự hỏi “hạnh phúc” là gì? Trước khi quen anh “hạnh phúc” với em là được cha mẹ chiều chuộng, được ăn, được ngủ, được học, được ngồi tán gẫu chuyện xưa-nay với những bà tám trong phòng, và với em thế là đủ… Nhưng khi anh xuất hiện trong em, “ hạnh phúc” trong em thật sự được định nghĩa: “gia đình, bạn bè, và anh” …

Cũng thật lạ anh ha, em và anh cũng học, ăn, chơi trong một môi trường, dưới một mái nhà, và chung một mái trường thời cấp III, lúc đó anh trong em không một ấn tượng, em chỉ biết anh là một người không cao, không đẹp, không nổi bật. Tốt nghiệp cấp III, anh học BK còn E KT, người ta thường nói: “Con trai BK thường cặp đôi với nữ sinh KT” - Lúc đó em cũng mơ mộng mình sẽ quen một anh chàng thật “Handsome” xuất thân 3G (giàu, giỏi, gốc) như bọn sinh viên thường kháo với nhau, nhưng trong em không tồn tại anh …

Năm I, anh và lũ bạn ngoài ký túc xá hay vào thành phố chơi và nhà trọ của em là địa điểm dừng chân cho mỗi lần tụ họp, lúc đó em là người đảm nhiệm nấu ăn và anh vô tình phải đưa đón em, … Lần đầu tiên em mua điện thoại, người đầu tiên em liên lạc là anh … và kể từ lúc đó, em và anh nhắn tin qua lại, có khi lại tới 1h, 2h đêm nhưng cũng chỉ là chọc qua chọc lại, như duyên số, trái tim em như có gì đó thiên về anh chút xíu, chỉ chút chút thôi… em và anh cứ như thế, ngày nào không nhắn tin lại thấy nhớ, và rồi em phát hiện ra hình như em thích thích anh rồi phải … em tin đó là thứ tình cảm thiêng liêng mà người ta hay gọi đó là tình yêu- “em đã yêu”, nhưng em mặc nhiên cố làm mọi thứ bình thường rằng: “em không thích anh, rằng em và anh chỉ là đôi bạn đi chung, rằng em và anh là đôi bạn hay tám chuyện về đêm qua SMS, và em im lặng, dù rằng có đôi lúc trái tim em như muốn nổ tung khi bên anh, một chàng trai lạnh lùng không “manly” như em từng mơ mộng và hình dung…

Cho tới một ngày, ngày định mệnh, anh tỏ tình với em ngay trong cơn say vừa tỉnh, chen lẫn giữa tiếng máy xe, tiếng còi xe, nhỏ to có cả, hay nói đúng hơn là ngay trên quốc lộ 51. Đọc nhiều tiểu thuyết và coi nhiều phim tình cảm nhưng có mơ em cũng không nghĩ rằng ai đó sẽ tỏ tình với em giống như anh ( thật đặc biệt và thật táo tợn nhưng không thiếu bất ngờ)…

Em cũng không tưởng tượng ra được anh lại gan đến vậy, dám ôm em khi chưa từng một lần nắm tay, và anh nói với em những lời tình cảm, anh cho em chỉ 5 phút để suy nghĩ lời đề nghị của anh “Em làm bạn gái anh nha?”. Anh nhanh gọn, chớp nhoáng, em không hiểu anh biết rằng mình nắm chắc phần thắng hay vì anh đang say. Mặc dù vậy, em không ngần ngại, thời gian ngắn nhưng quá đủ để em đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ khẳng định rằng anh tồn tại trong em mãi mãi…

Ngày ấy là ngày 18/11- tình yêu đầu đời của em. Tình yêu của anh và em không vật chất, không lời lẽ ngọt ngào; tình yêu của em và anh không mặc định cho những ngày thứ 7, chủ nhật phải bên nhau; tình yêu của em và anh không đánh dấu bằng những cuộc đi chơi đầu đó chỉ riêng 2 đứa. em hay nói: “yêu qua đường bao tử”, và anh yêu em cũng bằng cách đó_ ăn, ăn, và ăn…vui cũng ăn, buồn cũng ăn, không vui không buồn cũng ăn, cái dinh dưỡng mà mỗi lần tẩm bổ cho em đó có lẽ sẽ mãi không thể nào tách rời ra khỏi cơ thể em được, và em vui vì điều đó anh yêu của em…

Em bị gãy chân, hàng ngày đi học anh lại đưa em đi và rước em về, lo lắng cho em. Anh không ngại làm cho em tất cả những gì em muốn nhưng không nói lời nào, em biết anh rất quan tâm em nhưng nhiều lúc lại muốn anh nói với em điều gì đó thật ngọt ngào, cái mong muốn của em chỉ được đáp trả bằng những lần giận hờn của em dành cho anh. Anh là vậy, lạnh lùng, làm nhiều hơn nói, nhưng sự nhiệt tình, và tình yêu của anh làm em cảm động lắm…Nhưng tận trong thâm tâm em vẫn muốn có chút lãng mạn, chỉ chút xíu thôi anh ah…

Em chưa từng nói cho anh rằng: “em yêu anh”. Và cũng như anh, tình yêu của em dành cho anh không lời lẽ nào có thể diễn tả được…Và em mong, màu hồng của tình yêu sẽ lấn át đi màu trắng của nước mắt, và màu xám của những ngày đôi ta giận nhau, của những lần đôi ta không hiểu nhau, và em muốn nói: “ dù anh không Handsome trong mắt người ta, nhưng với em, anh là người đẹp nhất, anh là tình yêu của em, anh là lẽ sống của em, trái tim em thuộc về anh - anh yêu”.

Mơ...


Anh ạ, em thật ngốc, thậm chí hơi có vấn đề khi đi viết thư cho anh - một người không tồn tại...

Ngày... Tháng... Năm...

Gửi một nửa còn lại của em!

Hoặc chăng, đó là một người có tồn tại nhưng mà em chưa từng biết đến, chưa từng tiếp xúc, chưa từng nói chuyện.

Người ta thường ví tình yêu như những thứ thật thiêng liêng nè, thật đẹp đẽ nè, nhưng với em, tình yêu như những mảnh giấy được cắt thành hình trái tim. Cắt thật đẹp, ta có 1 trái tim nguyên vẹn, một cặp đôi hoàn hảo.

Nhưng Chúa trời nào để cho ai cũng được ở bên 1 nửa thật sự của mình anh nhỉ? Ngài cầm hàng vạn, hàng tỷ mẩu giấy hình trái tim đó và xé đôi, trộn lẫn chúng vào nhau... Thế là giữa thế gian rộng lớn, chúng ta lại phải mò mẫm, tìm kiếm nửa còn lại. Có những đôi may mắn, họ tìm thấy nhau giữa muôn vạn con người, và... rất hạnh phúc. Những đôi kém may mắn hơn, do không tìm ra hoặc đã lầm tưởng người khác là một nửa của mình. Những mẩu giấy được chấp vá vẫn sẽ tạo thành hình trái tim, nhưng nó không hoàn hảo. Kết quả cũng có thể là một "happy ending", cũng có thể là nước mắt.

Mẹ nói là: "Nếu thật sự gặp được nửa kia, ta sẽ luôn muốn gần nhau nè, ở bên nhau thật là nhiều cũng không chán, luôn quấn quít bên nhau như chim liền cánh, cây liền cành..."

Em muốn mình có một chuyện tình đẹp xinh như trong những bộ truyện tranh, những bộ phim mà em từng xem nè. Khổ nỗi em lại là một con bé quá mộng mơ, nhõng nhẽo, ích kỉ, hay dỗi hờn lại rất đỗi trẻ con... Làm sao có ai chịu được em ngoại trừ anh- một nửa thật sự của em đây hở?

Mẹ cũng nói: "Thế gian rộng lớn, bao la, đâu phải ai cũng tìm được một nửa thật sự."

Em hiểu và chấp nhận, có thể anh đang ở nửa kia trái đất, có thể chúng ta sẽ mãi không gặp được nhau và lại tạo thành những trái tim không hoàn hảo. Nhưng mà... Cho em mơ mộng một tí nhé, cho em mơ là mình sẽ gặp được anh và chúng ta sẽ cùng nhau viết lên một chuyện tình đẹp xinh.

Chúng mình sẽ quen nhau một cách rất đỗi tình cờ, ngay từ lần gặp đầu tiên đã có cảm giác "điện xẹt" như trong sách nói ý, và ta đã "fall in love" rất là mau. Hehe...

"Yêu nhanh thì chia tay cũng nhanh" câu đó xưa nay em vẫn nằm lòng, nhưng với anh- một nửa thật sự của em thì phải khác, đúng không nè? Chúng mình sinh ra là để dành cho nhau mà. Anh sẽ là người đầu tiên và cuối cùng mà em "yêu".

Ngày đầu hẹn hò là một buổi chiều thu lãng mạn anh nhé, anh nắm tay em, dạo dọc bờ sông thơ mộng và cùng ngồi trên cỏ ngắm hoàng hôn. Em bất giác tựa đầu vào vai anh nũng nịu, anh cười cười rồi bẹo má em. Em phụng phịu đứng lên và đẩy anh suýt té lên cỏ, một trò chơi rượt đuổi chỉ có hai người bắt đầu...

Mùa đông ở nơi em ở không có tuyết rơi, nhưng em lại mơ mộng một tí, cho tuyết rơi ở đó để em được biết cảm giác ấm áp giữa trời tuyết là thế nào nghen. Em sẽ tặng anh chiếc khăn choàng cổ dày và tự tay đeo nó cho anh vào dịp Giáng Sinh nhé. Nhưng chắc chắn là một chiếc khăn choàng do em lựa chọn rất kĩ từ những cửa hiệu trang phục rồi, dù mơ thế nào đi nữa thì sự thật em là 1 con bé cực kì ẹ về nữ công gia chánh là không thể thay đổi. TT__TT Cùng nhau ngồi ngắm tuyết ở ghế đá trên sân thượng nhà anh, chiếc khăn choàng em tặng được anh choàng vào cổ cả 2, ngồi sát em anh, một mùa đông ấm áp là đây... "Hắt xì"- em vẫn thường hay hắt hơi vô cớ, và những lần hắt hơi thì... Có lần em va đầu và gương khi đang chải đầu, đập đầu vào bàn học khi đang làm bài... (Ôi, con gái gì mà lắm tật xấu thế kia :(( ) Cú hắt hơi lần này khác... Em chỉ va nhẹ đầu vào vai anh. Sợ em bị cảm nên mặc cho em phản đối, anh nhất định bắt em vào nhà ngồi. =.="

Uống một ly chocolate nóng cho ấm người, anh đưa em về nhà. Trước lúc vào nhà, em ngại ngùng nhón chân, hôn nhẹ vào má anh rồi chạy biến vào trong nhà, để anh đứng đó ngẩn ngơ... Và đêm ấy, cả 2 ta cùng mất ngủ.
Mùa xuân... Em lại mơ nữa nè... Một con đường đầy hoa anh đào. Em thích màu hồng nên phải là hoa anh đào chứ không chịu hoa mai. Nắm tay anh tung tăng trong khu vui chơi. Em thường bật cười khi các chàng trai trong truyện tranh, khi đi khu vui chơi với bạn nữ lại hay choáng váng sau khi chơi xong các trò chơi cảm giác mạnh. Nhưng anh không như thế, cả 2 ta đều là người cực kì mê các trò đó... Em dắt tay anh "làm thịt" hết các trò chơi được xem là cảm giác mạnh trong khu vui chơi. Rồi lại đến những trò như "Ngôi nhà ma" nè, bình thường khi đi với bạn bè, chị em, em luôn là người đi đầu tiên, không phải em không sợ, nhưng em luôn cố làm ra vẻ can đảm và cũng cố "khắc phục nỗi sợ" của mình. Giờ đây có anh, nắm chặt tay anh, em lần đầu tiên có thể mở mắt thật to xem kĩ bộ mặt những "con ma" trong đó, mọi khi em toàn cố mở mắt thật nhỏ để... đỡ bị giật mình. Cũng lần đầu tiên, em có thể không cần che giấu nỗi sợ của mình và... hét thật to. Ở cạnh anh, tật xấu của em bị lộ gần hết rồi. Anh... xấu. >.<

Mùa hè, em và anh sẽ lang thang ngoài biển, em vẽ trái tim trên cát rồi viết tên em và anh vào, cố nắn nót vẽ thật đẹp thì sóng vô tình cuốn trôi hết. Em ấm ức đến phát khóc. Anh lại cười và bảo em cùng đi nhặt sỏi... Chọn 1 vị trí xa hơn nơi sóng có thể vỗ tới. Anh cùng em dùng sỏi xếp lại tên hai người và trái tim lúc nãy. Thế là "tác phẩm nghệ thuật lần này" sẽ có thể tồn tại lâu hơn. Nghĩ ra thêm một trò như trong tiểu thuyết, em mua một cái lọ thủy tinh, lấy một mảnh giấy ghi tên em và anh rồi đóng thật chặt, thả xuống biển cho sóng cuốn đi. Em nói với anh là mong một lúc nào đó ta quay lại, sóng sẽ đưa chiếc lọ đến bên hai ta. Dù biết là khó, nhưng em vẫn hy vọng, dù sao thì em và anh tìm thấy nhau trong hàng tỷ người trên Trái Đất cũng chính là một kì tích lớn rồi mà. Anh nhỉ?
Cũng sẽ có những lúc em và anh giận nhau, cũng sẽ có những cuộc chiến tranh lạnh nho nhỏ và anh luôn là người chủ động làm hòa, vì em trẻ con, ương bướng một cách quá đáng.

Rồi cũng sẽ có lúc anh giận thật sự, không thèm nhắn tin, không thèm điện thoại hay đến nhà em làm hòa như mọi khi... Một ngày, hai ngày... Em nhớ anh không chịu nổi. Đấu tranh tư tưởng... Anh ác lắm, bình thường anh toàn chủ động làm hòa nên lần này em chẳng biết mở lời thế nào. Tại anh chìu quá mà em hư đấy, thấy tội của anh chưa?

Cuối cùng em đành "chai mặt" lết xác đến nhà anh. Vừa thấy em, anh đã cười... Không hiểu vì sao trước anh em lại mau nước mắt đến thế, bao nhiêu sỉ diện hão của em bị gạt hết đi và lời xin lỗi được thì thầm bên tai anh thật dễ dàng.

Em ngày càng mít ướt, ngày càng nhõng nhẽo, ngày càng trẻ con, tóm lại là ngày càng... xấu tính, tại anh cả đấy, sẽ không có ai dám yêu em nữa đâu. Anh phải trả giá cho tội lỗi của mình bằng cách... Ở bên em suốt đời. (Hà há ha)

Một đám cưới tưng bừng sẽ diễn ra và mùa Xuân vài năm sau đó. Em và anh sẽ là một đôi vợ chồng trẻ, sống trong một ngôi nhà nhỏ xinh xắn có vườn hoa, và ta sẽ nuôi một con mèo trắng, em sẽ đeo cho nó một chiếc nơ màu hồng, mặc dù em biết là mèo ko thích đeo nơ đâu, nhưng em vẫn muốn (Bướng thế cơ đấy >.<)

Xuân, Hạ, Thu, Đông... Em luôn mỉm cười vì anh lúc nào cũng bên em. Hiện tại, tương lai, em luôn cần có anh- một nửa của em ạ. Màu hồng hạnh phúc là màu của em khi có anh bên cạnh. Chúng ta sẽ có 1 đứa con gái giống em và một đứa con trai giống anh nè, và ta sẽ mãi hạnh phúc về sau.

Ngừng mơ một chút...

Liệu... em có thể gặp được anh không? Liệu... kì tích có thể xảy ra? Liệu.. em có thể viết nên một câu chuyện cổ tích tràn đầy màu hồng cho cuộc đời mình?

Có thể có... Cũng có thể không... Nhưng em vẫn hy vọng... vẫn chờ đợi... Một ngày nào đó em có thể gửi lá thư này đi.

Và em vẫn mơ... Em và anh có thể tìm ra nhau giữa thế giới rộng vô cùng này... tạo thành một trái tim hoàn hảo.

Có phải tình yêu không anh nhỉ?


Vẫn tự hào rằng mình không dễ “rung rinh” trước người khác, rằng có thể dễ dàng nắm bắt ý người khác, vậy mà từ khi anh xuất hiện, thế giới của em bắt đầu có những xáo trộn mà em không ngờ tới.

Hai không phải là số ít, nhưng nó cũng đủ để em có nhiều trải nghiệm khác nhau về tình yêu. Vì thế, khi mới có cảm tình với anh, em cứ tự tin rằng chẳng mấy chốc sẽ hướng được ánh mắt anh về phía em. Nhưng không, dường như anh không tồn tại trong tất cả những quy luật mà em biết. Những ý nghĩ của anh luôn ở ngoài tầm với của em. Anh cứ bước đi, cứ cười nói mà không cần biết có một người đang dõi theo anh.

Vậy là một đứa con gái đã trưởng thành đột nhiên bị đẩy trở lại thời lâu lắm rồi, cái cảm giác một con nhóc lớp 3 “rung rinh” trước cậu bạn cùng lớp, và quá non nớt để có thể thu hút sự chú ý của đối phương. Đôi khi nó hành động thật ngốc nghếch chỉ để người ta biết nó đang ở quanh, nhưng khi đôi mắt ấy quay lại thì nó câm bặt, không thể nói một câu chuyện nào cho ra hồn. Nó rối tinh lên trong một mớ bòng bong những suy nghĩ, tự hỏi bản thân phải làm gì, liệu anh có thích mình không, mình có làm gì ngớ ngẩn không…

Lạ quá, lần đầu tiên em có cảm giác này. Vốn là đứa khá nhạy cảm, nên em có thể đoán được thái độ tình cảm của người khác với mình rất nhanh (dù đôi khi em giả vờ như mình không biết gì hết). Thế mà em hoàn toàn không “bắt” được những suy nghĩ hay một chút nào tình cảm từ phía anh. Em hoang mang, trăn trở, và cố tìm kiếm một cái gì đó để bấu víu, để hiểu rõ hơn cái trải nghiệm lạ lùng này. Và rồi em lại thấy mình ở trong một tình thế rắc rối hơn.

Anh trai bảo: “Em yêu đơn phương mất rồi”. Em bàng hoàng. Yêu? Làm sao có thể như thế? Sao em có thể dễ dàng yêu một người mà thậm chí gần như em chẳng biết chút gì về người ta? Nếu đúng vậy thì em phải làm sao?

Kể từ khi nghe anh trai nói, em như thấy tâm hồn mình đông cứng lại vì sợ hãi. Hai lần đổ vỡ khiến em như dị ứng với một từ mà với nhiều người, đó là thứ lãng mạn và ngọt ngào nhất. Không phải còn tiếc nuối gì tình xưa, mà vì em rất sợ…

Em sợ cái tình thế không hiểu nổi bản thân mình muốn gì. Em không phải là đứa quyết đoán. Em sống bướng bỉnh và cực kỳ cảm tính. Bản thân em là một mớ hỗn độn những cảm xúc mà chính em cũng không thể nắm bắt hết được. Biết đâu chỉ qua một đêm, toàn bộ những tình cảm mà em có sẽ đột ngột thay đổi?

Em sợ cảm giác lại phải một mình gánh vác nỗi buồn. Em là đứa cứ cố tỏ ra can đảm, cứng rắn để làm chỗ dựa cho người mình yêu, nhưng rồi khi chỉ còn một mình có thể khóc rất nhiều. Luôn ra vẻ thản nhiên, vô tư cười nói động viên người khác cố gắng, nhưng trong lòng lại chất đầy ưu tư vì không muốn người ấy phải lo. Có thể sẵn sàng ở bên chia sẻ vui buồn, nhưng khi tới lượt mình lại không có một bờ vai bên cạnh, bởi ngay cả người ấy cũng không ngờ em lại có lúc yếu đuối đến vậy. Lúc nào em cũng cố nhận phần thiệt về phía mình, để rồi khi không còn gánh nổi, mọi thứ đều vỡ tan.

Em sợ cảm giác không một ai thông cảm với mình. Chính vì cái tính không muốn làm người khác lo lắng, mà em cứ chồng chất bao nhiêu tâm sự vào trong lòng. Em tự tạo nên một vỏ bọc về một đứa con gái tự tin, độc lập và hạnh phúc trong tình yêu. Và em cứ phải cố, cố mãi để bảo tồn cái vỏ ấy, cho tới lúc không còn giấu nổi thì mọi người đều ngỡ ngàng trước quyết định của em. Khi đó, em thực sự cảm thấy đơn độc kinh khủng. Đó là một khoảng thời gian u ám mà em đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể vượt qua được. Em sợ biết đâu nó lại một lần nữa xuất hiện.

Em sợ mình sẽ lặp lại những sai lầm trước đây, và rồi chính bản thân em sẽ lại phải đau khổ cắt đứt sợi dây tình cảm khi người con trai vẫn đang còn treo mình lơ lửng trong hạnh phúc.

Em cũng sợ sẽ không còn là chính mình, sẽ không kiểm soát được những việc sắp xảy ra. Mới chỉ thích, hay như anh trai nói là “chớm yêu”, mà em đã có những hành động ngớ ngẩn, thì biết đâu nếu em yêu anh thật, em sẽ còn mù quáng và đau khổ như thế nào.

Nhiều ngày qua, em cứ tự cô lập mình trong thế giới riêng, tìm mọi cách để phản biện lại cái mệnh đề mà anh trai đã tạo ra. Và rồi hôm nay, khi nhìn thấy nick anh online, đột nhiên em cảm thấy nhẹ nhàng lạ lùng. Em bật cười, tự nhủ bản thân mình rằng sao cứ phải dằn vặt mình thế, trong khi có một kẻ vẫn đang ăn ngon ngủ yên, cười nói vô tư. Mọi chuyện còn chưa bắt đầu, sao em đã vội tự áp đặt cho nó một kết thúc không có hậu.

Không ai biết trước được tương lai sẽ ra sao. Có thể giữa anh và em sẽ xuất hiện từ “chúng mình”. Có thể em sẽ vướng vào một tình yêu đơn phương mà em không ngờ được, rồi tới một ngày nào đó em sẽ phải tự hát cho mình nghe “Out of reach”. Hoặc biết đâu đây chỉ là một cơn “say nắng” bất chợt, và nó sẽ qua rất nhanh. Dù kết quả là thế nào, em cũng cảm thấy mừng, vì hóa ra em vẫn còn rung động trước một người con trai, không khô cứng và lạnh lùng như mình nghĩ.

Giờ đây, có lẽ em không còn cần câu trả lời cho câu hỏi kia nữa rồi. Thời gian sẽ đem lại cho em đáp án hoàn chỉnh nhất, phải không anh?

Ở nơi đó có phải anh đang chờ em


Chỉ khi mất mát con người mới học được cách trân trọng những gì mình đang có, 3 năm trước em đã đánh mất ý nghĩa sống của bản thân và anh đã giúp em tìm lại.


Giờ đây em đã mất anh và cũng tự hỏi ý nghĩa sống của bản thân là gì? Câu trả lời vẫn như 3 năm về trước: đó là tình yêu em dành cho anh! Nhiều người bảo yêu nhau là sống chết cùng nhau và em đã từng nghĩ vậy, anh cũng biết điều đó. Em hiểu những gì anh đã nói với em và hiểu cả những gì anh chưa thể nói.

- Em là 1 cô gái mạnh mẽ can đảm! Anh tin em sẽ sống tốt!

-

-Nếu em yêu anh, hãy vì anh mà sống. Sống đúng nghĩa!

-

- Hãy thay anh thực hiện ước mơ lớn nhất của anh, hãy đi đến cuối con đường của cuộc sống, thực hiện hoài bão của em và sống thật hạnh phúc. Ước mơ lớn nhất của anh là em sống hạnh phúc. Hãy tin sẽ có một câu chuyện cổ tích thứ hai. Anh vẫn luôn ở bên em,...anh sẽ chờ em ở cuối con đường, nhưng là cuối con đường.

-

- Hứa với anh! Em sẽ sống hạnh phúc!

-

- Anh mãi yêu em....tút..tút...tút...!

-

Em không nhớ mình đã ngồi bao lâu trong câm lặng, tim em như muốn ngưng đập,thế giới như sụp đổ dưới chân em, em làm mọi việc trong vô thức, em không muốn tin vào sự thật,anh đã rời xa em mãi mãi. Em cố tin rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra, vui vẻ làm mọi việc nhưng em không dám nghe điện thoại vì em sợ. Để rồi em đã nghe,đã phải tin vào 1 sự thật rằng anh đã vĩnh viễn rời bỏ thế giới này trong tai nạn đó,trong cái ngày cả anh và em đều đang rất hạnh phúc mong từng giây phút được ở cạnh nhau.

Em đã nghe mẹ anh nói trong vô thức, nỗi đau đó như bóp nghẹn lấy trái tim em, em không thể nào thở và cũng không thể nói lên lời,em không thể khóc. Em là người có trái tim sắt đá phải không anh, mọi người đều khóc,từ người thân,bạn bè thân thiết đến cả những người bạn mới quen biết anh, còn em - người con gái anh yêu thì lại không hề rơi 1 giọt lệ mà vẫn nở một nụ cười.

Em không hiểu vì sao mình lại cười nhưng em biết anh mong em luôn cười,phải không anh? Tình yêu có cả hạnh phúc và khổ đau, có cả ngọt ngào và cay đắng! Chúng ta đã cùng nhau trải qua tất cả những cung bậc đó, nhưng đến giờ em mới hiểu thế nào là tận cùng của khổ đau và cay đắng, nó làm con người ta tê dại, nó có thể giết chết trái tim của một con người trong nụ cười!

Anh có biết lúc nghe cuộc điện thoại đó em muốn nói gào lên để níu giữ anh lại, để anh không rời xa em vậy mà cổ họng em tắc nghẹn,em không cất được lên lời. Em biết anh cũng mong được nghe giọng nói của em trong giây phút phải đối mặt với tử thần vậy mà em không thể nói,không thể nói được dù chỉ là 1 tiếng. Anh luôn là người nói lời xin lỗi,còn em thì luôn ương bướng không bao giờ chịu nhận mình sai.

Yêu nhau suốt bao năm mà em chưa từng 1 lần nói: ´´Em yêu anh´´, và ngay cả khi biết rằng em sắp anh mất em vẫn không thể nói với anh: ´´Em yêu anh!´´. Anh đã từng nói với em: ´´Em là người quan trọng nhất của anh´´, em đã bảo anh: ´´Em không tin´´.

Anh bảo: ´´Với anh sự nghiệp không là gì cả,anh có thể từ bỏ tất cả để được ở bên em. Giữa gia đình anh và em,nếu buộc phải chọn lựa anh sẽ chọn em, dù mọi người nghĩ anh bất hiếu. Em biết rõ anh không nói để nịnh em,em hiểu con người anh như thế nào.Sẽ có 1 ngày anh chứng minh cho em thấy: Em là người quan trọng nhất của anh!´´. Và anh đã chứng minh rồi đó, sự chứng minh phải trả bằng mạng sống của anh, trong giây phút đối mặt với sự sống và cái chết anh vẫn nhớ đến em, lo cho em, anh đã dùng chút sức lực cuối cùng để gọi cho em thay vì gọi một ai đó đến giúp anh, gọi cho 1 cô gái cách anh cả một đại dương chỉ để nói lời xin lỗi, anh lại thất hứa và thất hứa mãi mãi...


Valentine này cũng như bao valentine khác em vẫn một mình, nhưng đây là valentine đầu tiên em biết cô đơn và trống vắng là thế nào, em không còn được nghe giọng nói của anh, nhận những món quà của anh. Sau bao ngày anh ra đi giờ là lần đầu tiên em khóc, em đang khóc khi viết cho anh lá thư này,lá thư mà biết nó không thể được anh mở ra nữa, nhưng em tin anh đang đọc những gì em viết, phải không anh?

´´Em xin lỗi!´´, em đã quá ích kỉ khi đặt lên anh những gánh nặng quá lớn, vì em anh đã sống quá gấp gáp, không dành cho mình thời gian nghỉ ngơi, bỏ qua những phút giây bên bạn bè và gia đình để xây dựng sự nghiệp, để em không phải lo lắng cho cuộc sống sau này của chúng ta và để được về bên em, để em có thể dựa vào anh. Em luôn tự ti, em luôn cảm thấy không xứng đáng với anh nên đã luôn đẩy anh ra xa trong khi anh luôn cố gắng để có thể tới gần em. Đến bây giờ em vẫn luôn tự hỏi, tại sao anh lại chọn em?

- Một cô gái khiếm khuyết về cơ thể ngay từ khi mới chào đời, một cô gái không có gì giỏi giang. Anh là một người con trai hoàn hảo, mạnh mẽ và quyết đoán, một mẫu người mà bao cô gái mơ ước vậy mà lại là một người si tình nhất thế gian này. Anh đã bỏ mọi công việc, bỏ cả bản hợp đồng quyết định vận mệnh của anh để về bên em. Khi ca phẫu thuật của em thất bại, em phải trả giá bằng đôi chân của chính mình, em đã không bao giờ còn có thể đi lại được nữa cũng là lúc em quyết tâm phải nói lời chia tay với anh. Nhưng rồi em đã không làm được, em đã không thể thoát ra khỏi vòng tay anh. Em đã khóc, anh nói em thật ngốc, dù em có ra sao thì anh vẫn yêu em, em là người không thể thay thế.

Anh bảo em đừng hi sinh ngốc nghếch như vậy, bởi cho dù em có rời xa anh thì anh cũng không thể yêu một ai khác, em là tình yêu đầu tiên và duy nhất của anh. Anh không muốn trao em cho một ai khác, anh bảo em yêu là ích kỉ, anh muốn em hãy ích kỉ trong tình yêu, đừng rời xa anh, đừng đẩy anh ra xa em. Em hoàn toàn xứng đáng là người phụ nữ của anh, trong mắt anh em luôn là một thiên thần. Cho dù em không thể đi lại được nữa anh cũng không bao giờ rời bỏ em, anh sẽ là đôi chân của em, sẽ chăm sóc em suốt cuộc đời. Anh có biết em thực sự hạnh phúc thế nào khi nghe anh nói vậy không, em chỉ muốn những giây phút đó kéo dài mãi mãi.

Khi anh nói: ´´Anh sẽ ở lại chăm sóc em, không đi nữa´´, em rất muốn gật đầu nhưng rồi em lại đẩy anh ra, lại một lần nữa em đẩy anh ra đi, đẩy anh về thế giới của anh- một thế giới mà em không nghĩ mình có thể bước vào.

Lại vẫn lí do cũ,em đã lạnh lùng nói: ´´Em muốn anh hãy xây dựng sự nghiệp vững chắc,đừng cư xử trẻ con như vậy, em sẽ ổn´´. Em hiểu anh hụt hẫng và đau lòng thế nào, nhưng anh im lặng vì anh quá hiểu em, em sẽ không dễ thay đổi quyết định. Em biết không phải vì anh thiếu quyết đoán mà anh đã lại ra đi mà vì anh biết em sẽ có những hành động thiếu suy nghĩ chỉ để ép anh phải đi. Nên anh đã đi, nhưng anh không hề bỏ mặc em.

Em biết suốt 3 năm nay, kể từ ngày em phải ngồi trên chiếc xe lăn đó anh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ em, anh vẫn luôn dõi theo từng bước đi trong cuộc sống của em. Anh biết em có lòng tự trọng cao, cho dù anh là người yêu của em thì em cũng không bao giờ chấp nhận một sự giúp đỡ nào của anh, em luôn cho rằng mọi thứ phải rõ ràng, đặc biệt về kinh tế nên anh không bao giờ nói cho em biết. Nhưng em cũng đâu phải là cô bé ngốc ngày nào, em đã biết và không muốn làm anh buồn.

Bởi em chưa bao giờ công khai mối quan hệ giữa hai chúng ta, gia đình em vẫn nhận sự giúp đỡ từ anh mà không hề hay biết, chỉ có em là cảm nhận được điều đó nhưng không thể nói ra vì trong thế giới của gia đình em anh chưa từng tồn tại. Không ai biết em đã có người yêu từ rất lâu rồi. Trong mắt mọi người em là một người con ngoan và chưa hề biết tình yêu là gì, luôn nghe lời người lớn.

Nhiều lúc anh đã cười và nói rằng:´´Anh như một tên gián điệp ấy, yêu em mà luôn phải hoạt động du kích, bao giờ cô bé của anh mới cho anh được bước vào thế giới của em đây? ´´.Giờ em mới thấy mình thật buồn cười, khi mà mỗi lần anh gửi quà tặng em em đều bảo :´´Anh giữ hộ em, sau này em sẽ nhận lại.´´

Anh cười :´´Con gái thật khó hiểu, sau này là bao giờ vậy cưng?´´.´´Sau này´´-giờ thì chắc không có sau này nữa! Nhìn lại căn phòng, em không hề có giữ một món quà nào của anh, không có một thứ gì để gợi nhớ về anh ngoài chiếc nhẫn anh đã trao cho em và em không thể không đeo nó. Nó là minh chứng cho tình yêu của hai chúng ta, là câu nói: ´´Em đồng ý đi cùng anh đến cuối cuộc đời´´.

Chiếc nhẫn vẫn còn đây, em vẫn ở đây và chờ đợi vậy mà anh không còn nữa, anh có biết em đang muốn vỡ tan ra không, em không mạnh mẽ, không can đảm, anh biết mà. Anh đã chuẩn bị mọi thứ để đón em về bên anh, sẵn sàng đối đầu với mọi sóng gió có thể xảy ra trong gia đình anh để đưa em vào thể giới của anh, để thế giới của hai chúng ta hoà làm một. Anh nói anh chỉ chờ một câu nói của em, chỉ cần em đồng ý và anh sẽ đến. Em đã im lặng không nói, em đã thực sự bị thuyết phục bởi anh nhưng sự cố chấp, tự ti trong em không cho em nói: ´´Em đồng ý´´.

Những tưởng lần này anh sẽ tiếp tục chờ đợi vì chúng ta còn quá trẻ, nhưng anh đã kiên quyết: ´´Anh sẽ không tiếp tục nhường nhịn em nữa, anh có thể chiều theo ý em trong mọi việc nhưng lần này thì không, anh sẽ xin phép gia đình em để đưa em đi.Anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta, anh không thể chờ đợi hơn nữa!´´. Và dù không gật đầu đồng ý nhưng em đã thuận theo ý anh, chúng ta đã dự tính rất nhiều cho tương lai, nghĩ đến những khó khăn mà cả hai sẽ phải đối mặt sau này, em những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em từ đây, em sẽ không đơn độc trên đường đời nữa, em không hề nghĩ một ngày nào đó không có anh em sẽ phải làm sao dù trước đây em đã từng có ý nghĩ rời xa anh.

Cuộc đời không ai học được chữ ´´ngờ´´ phải không anh? Em có ngờ đâu ngày mà anh đến đón em cũng là ngày anh ra đi mãi mãi. Em không tin có một câu chuyện cổ tích thứ hai trong cuộc đời này, anh đã dắt em vào một thế giới cổ tích rồi lại bỏ mặc em mà rời khỏi thế giới đó. Anh đã mang đến hi vọng vào cuộc sống cho em và rồi hi vọng đó lại vụt tắt ngay khi nó vừa soi sáng tâm hồn em. Anh có biết em đã mất phương hướng khi không biết mình sẽ phải bắt đầu lại từ đâu, bước đi tiếp thế nào trên con đường dài này?

Chờ đợi là một điều khủng khiếp, nhưng không có gì để chờ đợi còn khủng khiếp hơn. Chết vì người mình yêu đã là một điều không dễ nhưng sống vì người mình yêu còn khó hơn rất nhiều.Em vẫn không thể bỏ được thói quen chờ điện thoại của anh hàng đêm, nhịp thở em như gấp gáp hơn mỗi khi điện thoại rung để rồi khi mở máy một cảm giác hụt hẫng lại ùa về, em lại bấm phím từ chối.

Từ chối bởi em biết đó không phải là anh, bởi em lại phải trở về với thực tại, trở về với sự thật em sẽ không bao giờ được nghe giọng nói của anh, được nép vào ngực anh ngủ ngon lành nữa. Em đang nhớ lại những kỉ niệm của hai ta, từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ, em luôn bảo anh cao quá, em ngước nhìn anh mỏi cổ lắm.

Anh cười lớn rồi bế em đặt lên chỗ ngồi cao hơn anh, anh bảo: ´´Giờ thì anh ngước nhìn em rồi đó!´´. Anh đã nói: ´´Nếu em không muốn bước vào thế giới của anh, thì anh sẽ bước vào thế giới của em, từ giờ anh sẽ không để em phải ngước nhìn anh mà anh sẽ cúi xuống để nhìn em!´´

Anh luôn ra sức bảo vệ em, anh không bao giờ muốn em phải chịu bất kì sự tổn thương nào, vậy mà đã có lúc em cố tình không hiểu anh. Yêu nhau nhưng thời gian được ở bên nhau của chúng ta không nhiều, những lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh có biết em khao khát được ở bên anh, chỉ để được ngắm nhìn anh, được lau những giọt mồ hôi cho anh khi anh làm việc, nhưng chính em lại mâu thuẫn với bản thân. Em đã lựa chọn cuộc sống xa anh với một suy nghĩ có thể làm tình cảm của chúng ta phai nhạt, để anh có thể quên em và bắt đầu một cuộc sống khác, để anh có thể yêu một người con gái khác- hoàn hảo hơn em, có thể chăm sóc anh suốt cuộc đời. Nhưng càng xa anh, em càng yêu anh và lại càng đau khổ, anh cũng vậy!

Sự xa cách không xoà nhoà được tình cảm của chúng ta mà nó lại làm tình yêu của chúng ta thêm sâu sắc. Anh đã nói rằng: ´´Được ở bên người mình yêu là điều hạnh phúc, anh biết việc chăm sóc một người vợ bị liệt không hề đơn giản nhưng anh muốn được làm điều đó, bởi đó là người anh yêu. ´´H à, em xin lỗi vì em luôn khiến anh buồn, khiến anh phải suy nghĩ nhiều hơn trong khi anh đã có nhiều áp lực, em thật ngốc phải không anh? Đáng lẽ em nên trân trọng quãng thời gian ngắn ngủi chúng ta được bên nhau thay vì tranh luận với anh về cuộc sống sau này, về việc chúng ta là người thuộc hai đẳng cấp khác nhau. Nhưng thời gian thì không quay trở lại,có lẽ mẹ anh đã đúng khi nói: Chúng ta không nên có một bắt đầu! Mặc dù vậy em cũng không hối hận khi chúng ta đã bắt đầu, em không hối hận vì đã yêu anh, đã cùng anh viết lên một cuốn tiểu thuyết tình yêu mà kết thúc của nó thật buồn! Em sẽ không để cuốn tiểu thuyết đó kết thúc bằng một bi kịch, bởi em biết anh muốn em để cuốn tiểu thuyết đó bước sang một trang mới, và không hề muốn nó dang dở.

Nơi kết thúc cũng là nơi bắt đầu, cuộc sống của em từ giờ sẽ trở nên khó khăn hơn, nhưng em sẽ không gục ngã đâu anh. Em sẽ không phụ lòng tin của anh. Em là một cô gái mạnh mẽ mà! Em sẽ học cách bước đi một mình, em đã sống trong sự che chở của anh quá lâu và giờ em cần phải đối mặt với những sóng gió của cuộc đời. Em tin rằng ở quanh đây, anh vẫn luôn ở bên dõi theo em, và muốn được nhìn thấy nụ cười của em phải không anh? Em sẽ chỉ khóc trong hôm nay thôi, chỉ khóc lúc này thôi. Em sẽ luôn mỉm cười. Cho dù chưa biết ngày mai sẽ ra sao, chưa biết em sẽ phải đi như thế nào. Nhưng em sẽ sống có ý nghĩa, sống vì tình yêu của anh dành cho em. Và em muốn nói với anh rằng:´´Em sẽ không viết câu chuyện cổ tích thứ hai, em chỉ viết câu chuyện cổ tích của em với một người, một người sẽ sống trong trái tim em,là anh đó!´´.Nhưng em sẽ sống hạnh phúc, và đi đến cuối con đường của cuộc sống này, bởi em yêu anh và bởi ở cuối con đường anh vẫn chờ em, phải không anh?

Hãy cười tươi, tình yêu của em, em sẽ thay anh thực hiện ước mơ con dang dở, thực hiện hoài bão của chúng ta. Hãy ở đó, ở nơi đó chờ em anh nhé! Em sẽ đến với anh khi em đã thực hiện xong những gì anh muốn em hứa. Chúng ta sẽ luôn mỉm cười và cùng nhau bước đi trên con đường đó, dù không thể nhìn thấy nhau, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau nhìn về một hướng.

Ở nơi đó, anh vẫn chờ em phải không?

Bị đâm chết khi đang 'nhậu ôm'


Thấy vợ (tiếp viên quán nhậu) đang nằm "tâm sự" với một thực khách trong căn chòi lá, anh chồng nổi cơn ghen vung dao đâm chết người đàn ông này.Trần (28 tuổi) chung sống với chị Luyến nhưng không đăng ký kết hôn, thuê trọ tại huyện Nhơn Trạch, Đồng Nai. Trần làm nhân viên bảo vệ,còn Luyến ở nhà trông con riêng của mình đã có với người chồng trước.

Ngoài thời gian làm bảo vệ, Trần còn tranh thủ đi làm ve chai và một số nghề khác để có thêm thu nhập. Nhưng với 2 triệu đồng kiếm được mỗi tháng không đủ để gia đình họ đắp đổi qua ngày.

Luyến bàn với chồng xin đi làm tiếp viên tại quán nhậu tại xã Long Tân. Trần không đồng ý vì cho rằng làm nhân viên tại đây có ngồi chung với khách. Tuy nhiên, sáng 11/11/2008, chị Luyến vẫn đến quán làm tiếp viên.

Khoảng 12h, Trần đến khuyên vợ về nhà, song không được. Tối cùng ngày, anh ta trở lại và thủ sẵn con dao nhằm hù dọa buộc chủ quán phải cho vợ nghỉ làm. Nhưng tới nơi, thấy chị Luyến đang nằm “tâm sự” với một người đàn ông trong chòi lá, sẵn cơn ghen, Trần rút dao đâm người đàn ông 2 nhát dẫn đến tử vong. Hôm sau, thủ phạm bị bắt.

Cuối tháng 5, TAND tỉnh Đồng Nai mở phiên sơ thẩm xét xử Trần về tội giết người. Tại tòa, bị cáo thành khẩn thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội. Xét Trần có lai lịch tốt, hoàn cảnh gia đình khó khăn, phần bào chữa của luật sư cho bị cáo Trần có cơ sở, HĐXX đã tuyên phạt Trần 9 năm tù.

Xôn xao tin đồn đào mộ người bị sét đánh


Người ta cho rằng, đầu gối của người chết do sét đánh có khả năng chữa được nhiều bệnh mà Đông - Tây y bó tay.
Người dân huyện Yên Thành (Nghệ An) đang xôn xao tin đồn một trong 6 ngôi mộ bị sét đánh giữa tháng 5 bị kẻ trộm dùng khoan bê tông phá đào lấy thi thể. Từ trong nhà đến ngoài chợ, ai ai cũng bàn tán xôn xao thông tin này. Họ cho rằng lấy đầu gối người chết do sét đánh có thể chữa được nhiều bệnh mà Đông - Tây y bó tay.
Một trong 6 ngôi mộ được làm rất kiên cố.
Tại xã Nam Thành, nơi người dân truyền tai nhau thông tin trên, 3 ngôi mộ được làm kiên cố, đổ xi măng cốt thép từ dưới lên, xây bịt kín vẫn còn nguyên vẹn. Anh Vương Sĩ Bắc, chồng nạn nhân Nguyễn Thị Hòa bị chết trong trận sét 16/5 nói trong bức xúc: “Những lời đồn thổi trên thật quái ác, nó làm gia đình tôi ăn ngủ không yên”. Anh cho biết, mộ vợ anh được gia đình xây chắc chắn, thế nên không có chuyện bị kẻ xấu đào phá lấy thi thể.
Ngoài ngôi mộ vợ anh Bắc, các gia đình khác cũng khẳng định không có chuyện như bà con đồn thổi. Họ thường xuyên phải cắt cử anh em trong họ tộc ngày đêm canh gác.
Nói về "phương thuốc" người dân đang xôn xao, ông Nguyễn Việt Hà (72 tuổi) ở xã Khánh Thành, Yên Thành với 10 năm làm việc trong nghề Y ở Liên Xô (cũ), 30 năm làm ở quê cho biết: "Việc người dân không may bị chết sét đánh chỉ là hiện tượng tự nhiên. Bởi thế, hoàn toàn không có chuyện thi hài người bị sét đánh có những quyền năng lạ lùng trên. Tất cả chỉ là đồn đại không có cơ sở...". Ông cho biết đã đọc rất nhiều sách nhưng chưa thấy một tài liệu nào nói về xương người chết do sét đánh có tác dụng chữa bệnh.
Nửa tháng trước, trong một cơn mưa lớn, 6 nông dân ở huyện Yên Thành (Nghệ An) đã bị sét đánh chết tại chỗ. Thân nhân của những người xấu số này đã phải túc trực cũng như xây mộ kiên cố để đề phòng kẻ xấu đào trộm mộ lấy xác.

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2009

Nữ sinh quỳ gối giữa đường cầu xin người yêu tha thứ

Để cầu xin người yêu tha thứ, một nữ sinh tại Tây An – Trung Quốc đã quỳ sụp trước mặt bạn trai giữa đường phố. Nam sinh này không hề “động lòng” mà lạnh lùng bỏ đi. Nàng quỳ gối giữa phố.Cư dân mạng kinh ngạc “Có gì mà đến nỗi thế?”Lượt truy cập của trang web đăng tải thông tin này đã lên đến 30 000 lượt. Sự thu hút xuất phát từ 3 bức ảnh: trên một con phố đông đúc, nam sinh ngồi trên bục vườn hoa, trước mặt là nữ sinh quỳ gối, cúi đầu đang cầu xin điều gì đó. Nam sinh im lặng quay đầu sang hướng khác. Trong bức ảnh cuối cùng nam sinh này “dứt khoát” ra đi, nữ sinh vẫn quỳ gối im lặng nhìn theo “bóng người yêu dần xa”. Sau khi những bức ảnh được phát tán, cư dân mạng không ngừng xôn xao, một nick name phát biểu: “hai người này đúng trời sinh một đôi, nữ thì quỳ gối, nam thì lạnh lùng”.Tìm hiểu sự việcPhóng viên liên lạc với người tung những bức ảnh lên mạng thì được biết, anh ta chộp được chúng khi trên đường đi mua đồ cùng một người bạn. Anh cung cấp thêm thông tin: “Ban đầu họ chỉ to tiếng cãi vã nhưng sau đó cô gái bất ngờ quỳ sụp xuống. Qua câu truyện của họ thì có thể phán đoán hai người là tình nhân và học cùng trường. Khi cô gái quỳ xuống thì bạn trai cô dửng dưng, đến một cái ngoái đầu nhìn cũng không có. Cô gái cứ quỳ như vậy trong sự lạnh lùng của bạn trai đến khi anh ta ngúng nguẩy bỏ đi.Chàng bước đi không chút động lòng.Vì quá ngạc nhiên nên chúng tôi đã chụp lại bằng điện thoại di động”. Về nguyên nhân hành động của cô gái thì họ cho biết cũng không tường tỏ “Chúng tôi không nghe rõ từ đầu câu chuyện, chỉ biết hình như cô gái làm gì có lỗi với người yêu. Cô liên tục xin lỗi anh ta còn anh ta thì nói kiên quyết: Tôi không bao giờ tha thứ cho cô”.Phóng viên một lần nữa lại liên lạc với sinh viên của trường đại học ngoại ngữ Tây An và được xác nhận bức ảnh trên có thật, hiện nay chúng cũng đang trở thành đề tài nóng hổi của sinh viên trong trường.Chuyên gia tâm lý cho biết “Thiếu nữ 8X, 9X hiên nay đa số cá tính mạnh mẽ, đây là ôột trong những biểu hiện dám yêu dám hận của một bộ phận giới trẻ. Nhưng có lẽ họ nên học cách kiềm chế cảm xúc và có những cách biểu lộ tình cảm đúng nghĩa hơn.”“Thể loại người yêu vô lương tâm nhất trên đời”.Đó là lời đánh giá của rất nhiều cư dân mạng trước hành động của người yêu cô gái

10 cách để nhìn thấy ma

I. Cách thứ nhất: Cầu cơ-Chuẩn bị: tờ giấy to viết lên đó những chữ cái, kể cả dấu.Vẽ một vòng tròn ở tờ giấyPhía trên vòng trong vẽ 1 ô vuông đề: CÓ.Dưới vòng tròn vẽ 1 ô vuông khác đề: KHÔNGCác ô khác viết chữ cái và các con số (0-9), cộng với dấu (,.?`~ ') vẽ xung quanhMột chiếc cốc nhỏ không có quai cầm tốt nhất là cốc dùng để thắp hương trên ban thờ (nếu không dùng 1 cốc khác màu trắng,chấm 1 hạt chu sa làm miệng chén.)Chú ý: Cần ít nhất 2 người để tham gia cầu cơ.- Cách làm: Bốn người đặt một ngón tay vào chén (lúc này chén phải được hơ qua lửa, úp chén vào vòng tròn giưã giấy). Lần lượt từng người gọi "hôm nay ngày...tháng...năm...Chúng con là.....bao nhiêu tuổi....ở đâu...Chúng con thành tâm mời thần chén về có việc xin thần chén giúp đỡ. Nếu thần chén đồng ý thì cho chén chạy về chữ CÓ, nếu không thì chạy về chữ: KHÔNG"Nếu các bạn may mắn thì chén sẽ chạy rất nhanh, có khi rất lâu. Nếu thấy chén có dấu hiệu chạy, hay lắc chậm, đừng nghĩ là do ai đó đẩy, cười, nếu không chén sẽ dừng lại và rất lâu mới chạy.Khi chén nhích dần về chữ CÓ. Các bạn hãy hỏi một vài câu nào đó kiểm chứng như tên bố mẹ bạn hay gì gì đó (số đề chẳng hạn)..Sau đó việc hỏi gì là quyền của ban.Trong khi cầu cơ nếu bạn yếu bóng vía bạn sẽ nhìn thấy...maNếu bạn vía cao thì không thấy đâu. Việc cầu cơ này rất nguy hiểm (từng bói 3 lần rồi ....) cho những ai yếu bóng vía, nên những người yếu bóng vía tôt nhất đừng nên thử.

.
III. Cách thứ 3:Chuẩn bị: ít nhất phải có 5 ngườiMột con mèo đenCách làm: Đến một chỗ đất có nhiều cây, buổi tối nha, chơi trò chơi trốn tìm, người phải đi tìm ôm con mèo đen trên tay. Sau đó đi tìm mọi người. Chắc chắn nếu chơi nhập tâm, thì sẽ ko tìm thấy 1 người vì người đó bị ma che mất. Nếu muốn tìm thấy người đó hãy thả con mèo đen ra. Nó sẽ dẫn bạn đến chỗ người đó.

IV.Cách thứ 4:12 giờ đêm chải đầu trước gương ,vừa chải vừa gọi tên con ma mình muốn gặp.


V.Cách thứ 5:Nếu bạn nghi có ma theo mình hãy đứng rộng 2 chân bằng vai, từ từ cúi xuống nhìn qua 2 chân....

VI.Cách thứ 6:Trong nhà mở ô.

VII.Cách thứ 7:Đổi mắt người chết. 12 giờ đêm ,đến ngôi mộ mới cất mả,đào lên ,dùng đất ở đó (chỗ vùng mắt) bôi lên mắt mình)

VIII.Cách thứ 8:Đến 1 chỗ nghi là có ma 3 người đứng ở 3 góc, lần lượt người này chạy đến vỗ vào vai người thứ nhất, người thứ nhất chạy đến vỗ vào vai người thứ 2, cứ thế sẽ không chơi được 2 lần vì chỉ có 3 người mà 4 góc...Tuy nhiên cứ chơi như vậy trong 30 phút sẽ chơi dược 2 vòng vì có người thứ 4 xuất hiện......Nên làm lúc trời tối.

IX. Cách thứ 9:Mặc đồ người chết, ngủ trong áo quan, thắp hương, nhờ bà đồng cúng khấn. Bạn có thể đến thế giới người chết, thời gian bạn có là thời gian quẻ hương cháy hết. Bà đồng sẽ dùng chuông để gọi bạn. Nếu lúc đó bạn không về kịp thân xác thì bạn...dieX. Cách thứ 10:12 giờ đêm lên sân thượng, cầm theo cái gương, giơ về phía mặt trăng. (Ai dám thì cứ thử, sẽ thấy cái mình muốn thấy)

Nếu em là anh

Nếu em là con trai, và anh là con gái, em sẽ khen anh xinh đẹp mỗi ngày, dù sự thật có phải thế hay không. Và em sẽ phùng mang trợn mắt với ai dám chê bai anh của em. Em sẽ luôn nắm tay anh ở chỗ đông người, không phải vì sợ anh lạc mất, mà để mọi người nhìn vào trầm trồ rằng "hai đứa nó đang yêu nhau đấy". Em sẽ ngồi im nhìn anh khóc và làm nhiệm vụ tiếp tế khăn giấy cho anh mỗi khi chúng mình xem phim buồn, dù em thấy cái cảnh ấy chả có gì đáng rỏ nước mắt cả. Em sẽ dắt anh đi ăn kem, ăn chè, ăn tất tật những thứ mà con gái đứa nào cũng thích và con trai đứa nào cũng ghét. Em sẽ ngồi ăn chung chứ không ngồi nhìn dù cái món ấy chả có gì ngon lành, vì em biết anh không thích phải ăn một mình. Em sẽ cố gắng dùng hết nơron phân biệt của con trai để nhận ra hôm nay anh mặc một cái áo mới hay cắt tóc ngắn lên 2 cm, dù đa số trường hợp, sự cố gắng này là vô ích. Em sẽ khen tóc anh dài ra thấy rõ khi anh hỏi, dù thật ra nó chẳng khác cái gì cả. Vì em biết anh mong tóc dài lắm lắm. Em sẽ hồ hởi thức dậy vào lúc 4 h sáng để kêu anh dậy làm việc dù lúc đó em có dậy cũng chẳng biết làm gì. Em sẽ lắng nghe anh huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, về đủ thứ người mà em chưa một lần nghe tên chứ đừng nói biết mặt, bằng tất cả khả năng tập trung của một thằng con trai. Em sẽ luôn thật lòng. Nếu một buổi sàng thức dậy, không thấy có anh trong tim nữa, em sẽ gọi điện cho anh và nói: "Này anh, mình xa nhau thôi!". Em sẽ không bao giờ hứa hẹn những điều xa xôi về năm, mười năm nữa. Em chỉ hứa những điều em làm được vì em biết con gái không thích hứa lèo. Em không bao giờ thề thốt sẽ làm tất cả vì anh. Nhưng em sẽ làm như thế. Nếu em là con trai, còn anh là con gái, thì sẽ như thế. Vậy em đang là con gái, và anh đang là con trai, thì sẽ như thế nào?