
Có lẽ đã bước sang một ngày mới, không có ý định quay mặt vào tường chốn mình trong giấc ngủ nên ngồi lại trải lòng trước trang giấy trắng mênh mông. Ngoài kia bóng đêm cũng mênh mông, ủ lại nỗi buồn trong mắt
Có lẽ sẽ là một đêm bình thường nếu như tối nay em không cùng anh dắt tay nhau ra bờ hồ để im lặng bên nhau nghe cuộc sống. Đó là em muốn thế, sau một ngày vùi đầu vào cuốn tiểu thuyết “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh, một ngày trở trời khiến đầu em đau buốt. Chúng ta đã phải đi bộ hàng cây số mới dến được bờ hồ mà em thích. Ở đó em bình yên bên anh nhưng nỗi nhớ, nghĩ suy lại nhức nhối và dữ dội. Em trở nên nhỏ bé hơn, yếu đuối hơn, ngơ ngẩn chẳng biết bước chân về đâu nữa. Anh ủ ấm bàn tay em trong tay anh, em thủ thỉ kể về những ước mơ, cả những nỗi buồn và… em khóc.
Từ khi trời chuyển sang thu
Thấy mình dường như nhỏ bé
Em bảo vì em làm thơ rồi em sẽ thành nhà thơ mà một nhà thơ chân chính thì bao giờ cũng buồn nhiều lăm. Nếu anh là một người con trai khác, anh sẽ hỏi: “Thế sao em không bỏ thơ đi?” Em sẽ giải thích cho anh hàng vạn lần những lý do, như thế em sẽ nhẹ lòng hơn. Đằng này anh lại lặng im, hôn vẩn vơ lên khuôn mặt, bàn tay em đang se lại vì cái rét từgió hồ tạt vào. Em mới nghĩ: “Lặng im chưa chắc đã là vàng”.
Rồi em đòi anh tiến về phía bản nhạc phát ra, ở nơi ấy là cả một thế giới vừa gần gui vừa xa lạ. Họ nhảy, già trẻ gái trai đều nhảy theo những bản nhạc Nga trữ tình, đằm thắm. Họ nhảy cặp đôi, cũng có khi mỗi người một góc tập nhảy. Cụ già tập nhảy những điệu nhảy chẳng ăn khớp gì vói nhạc, một chị phơi phới tập điệu nhảy thật dài và rộng đã khiến em cú ý nhất.
Trong giây lát đó em nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến chúng ta và nghĩ đến một người dưng nào đó… Em đau! Ai đó rất giống mẹ giống bố. Họ đang tươi cười nhảy. Em cũng biết rằng ở quê bố mẹ vẫn chưa xong công việc của một ngày. Em ước mình sẽ làm thay đổi cuộc sống để đem lại những giây phút thảnh thơi cho bố mẹ dù chỉ là nhỏ nhoi.
Em thương chúng ta, cứ quẩn quanh mãi với giấc mộng chưa thành rồi cũng đến già người đi lúc nào không biết. Yêu anh đến thế biết có cò nắm tay nhau đi đến cuối con đường, có đến được cuối con đừong liệu có còn yêu thương, tôn trọng nhau nữa hay không?
***
Em trở về phòng không biết mình đang thanh thản hay day dứt. Mặc kệ những tiếng cười đùa xung quanh mình, em lại chốn vào “Nỗi buồn chiến tranh”. Đọc mà muốn khóc vì càng đọc càng thấy mình ích kỷ với anh. Tình yêu của người ta sao mà lớn lao đến thế. Lớn lao đến mức mà truyền cho nhau được cái nỗi đau đớn ám ảnh, giằng xé con người, biến họ hoá điên trong nỗi nhớ của chính mình, hoá đơn độc trong tình yêu cả đời canh cánh tôn thờ. Chúng ta liệu có yêu nhau như thế? Em vẫn tin rằng có một nỗi buồn đâu đó xunh quanh ta, nó còn nhức nhối hơn “Nỗi buồn chiến tranh” mà em không thể nào xác định cho kỳ đựơc.
Không có nghĩa em đang chờ đợi nó.
Viết vu vơ cho anh những ý nghĩ vu vơ như con gió. Chợt nhớ khi tối nắm tay em, anh hỏi: “Đố em biết gió sinh ra từ đâu?”, hìh như em đã trả lời sai bét để anh giả thích mãi không thôi. Không biết khi đọc những dòng tâm sự này anh có gặng hỏi em những suy nghĩ vu vơ ấy từ đâu sinh ra không nhỉ?
Em chẳng biết trả lời đâu, chỉ biết cuộc sống thật bộn bề ngắn ngủi. Hãy hứa với em sẽ nắm tay nhau đi đến cuối con đường anh nhé, mặc kệ gió sinh ra từ đâu, những ý nghĩ vu vơ bắt đầu từ đâu nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét