Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2009

Thư viết không gửi em


Lá thư mang những nỗi buồn đầy tâm sự, dù là của chàng trai viết nhưng trong đó chứa đựng nỗi nuồn da diết của người con gái, nỗi buồn cô đơn trong sự lặng thinh.

Nơi ấy- một vùng biển xa xôi, người con gái vẫn trông chờ một người con trai mòn mỏi nhất là ngày 8/3 sắp tới này. Đây là câu chuyện có thật của tôi…

Anh và em cách xa nhau hơn 400 km nhưng trái tim em luôn vẫn hướng về anh – nơi phố thị phồn hoa, nơi ánh đèn màu của Sài thành rực rỡ…Nhiều khi em nhắn tin: “em sợ mất anh…”. Anh quát: “làm gì có nè…em không tin anh sao?”. Nhưng hình như em vẫn không yên tâm, em nhắn lại: “Dạ, em tin…nhưng em vẫn sợ…”

Em vẫn sợ…Vâng! Anh biết phụ nữ khi đã yêu tha thiết một người đàn ông thì luôn sợ mất người ấy. Vì hai người ở khá xa nhau, người ta vẫn thường nói: xa mặt cách lòng mà. Dù anh an ủi em nhiều lần nhưng hình như em vẫn sợ cái phồn hoa phố thị lôi cuốn anh mà quên người con gái nơi miền biển xa xôi.

Chiều này, ngày 14/2 anh nhận được tin nhắn, những dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại: “anh ơi, ngày lễ tình nhân mà không có anh, em thấy cô đơn quá. Người ta đi bên nhau có cặp có đôi, còn mình em chỉ lặng lẽ trên đường về…”. Anh rưng rưng trong trái tim mình. Cho anh xin lỗi nha em, cho anh xin lỗi vì đã không ở bên em trong cái ngày quan trọng đó. Vì công việc bộn bề đã cuốn trôi anh đi theo dòng xoáy của thị trường…Viên thỏi sô cô la anh mua dành tặng cho em đã chảy nước từ lâu nhưng anh vẫn giữ nó để tượng trưng nơi ấy anh vẫn có một người đang đợi chờ mình. Nó nằm trên tủ kệ trong phòng trọ bị bỏ quên, nhiều lúc muốn ăn lắm nhưng thiếu em anh cũng buồn. Thế rồi, công việc lại cuốn…cuốn anh đi…làm anh sắp quên mình còn “thỏi sô cô la” ở quê nhà…!

Ngày 1/3 anh nhận được cú điện thoại của em: “anh có về quê với em không?”. Anh ậm ừ: “để tới đó anh trả lời nha”. Hình như em buồn thì phải nên tiếng em hơi bị nghẹn trong điện thoại, anh cảm nhận em đang buồn lắm phải không em? Em im lặng, sợ anh phải lo âu, em im lặng trong tiếng thở dài bên đầu dây của hai nỗi nhớ…

Sáng 8/3 em lại điện thoại cho anh: “sao rồi anh? Anh có về quê không?”. Anh nói vội: “anh xin lỗi, anh không về được rồi em ơi vì anh bận việc đột xuất…”.Tiếng em nín bặt trong hư không, anh nghe đâu đó có tiếng thổn lòng của sự thất vọng. Nghẹn trong mấy mươi giây, em nói: “không sao đâu, em đã quen rồi…”

Em đã quen rồi! Chỉ gọn gàng mấy từ nhưng anh nghe trong đó có sự não nề của em. Anh vô tình quá phải không em? Anh vô tình quá khi không ở bên cạnh em trong những ngày như thế? Những ngày mà con tim của người con gái muốn gần kề hơi ấm từ con tim người mình yêu. Thế mà mọi hi vọng đã vỡ tan.

8/3 năm nay em cũng lại cô đơn một mình, một mình đứng trước biển bao la, một mình đứng đợi anh trong thanh vắng…

Ngàn câu xin lỗi của anh không biết có bù đắp cho nỗi nhớ đang tràn trề của em, có bù đắp cho sự trống vắng một con tim đang nồng nàn khao khát…

1 nhận xét:

  1. vang .khi yeu ai cung mong muon gan nhau.Nhung cs co phai nhu nhung gi ta mong muon ,boi doi khi ta van phai hi sinh de chap nhan nhung dieu gan tuong nhu khong the,de cho ta biet rang ta rat manh me ,dau trong trong trai tim mong cho den khac khoai,yeu duoi den khon cung .Nhung lo toan bon be cua cs thuong nhat luon la vay.Va chinh nhung giay phut ay ta bong nhan ra rang "ta that vo tam".

    Trả lờiXóa