Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2009

Trái tim em thuộc về anh


Anh! Valentine này tình yêu của em và anh đã được: “2 năm, 2 tháng, 24 ngày” rồi anh nhỉ…Khoảng thời gian không ngắn nhưng chưa thật dài phải không anh?
Em thường tự hỏi “hạnh phúc” là gì? Trước khi quen anh “hạnh phúc” với em là được cha mẹ chiều chuộng, được ăn, được ngủ, được học, được ngồi tán gẫu chuyện xưa-nay với những bà tám trong phòng, và với em thế là đủ… Nhưng khi anh xuất hiện trong em, “ hạnh phúc” trong em thật sự được định nghĩa: “gia đình, bạn bè, và anh” …

Cũng thật lạ anh ha, em và anh cũng học, ăn, chơi trong một môi trường, dưới một mái nhà, và chung một mái trường thời cấp III, lúc đó anh trong em không một ấn tượng, em chỉ biết anh là một người không cao, không đẹp, không nổi bật. Tốt nghiệp cấp III, anh học BK còn E KT, người ta thường nói: “Con trai BK thường cặp đôi với nữ sinh KT” - Lúc đó em cũng mơ mộng mình sẽ quen một anh chàng thật “Handsome” xuất thân 3G (giàu, giỏi, gốc) như bọn sinh viên thường kháo với nhau, nhưng trong em không tồn tại anh …

Năm I, anh và lũ bạn ngoài ký túc xá hay vào thành phố chơi và nhà trọ của em là địa điểm dừng chân cho mỗi lần tụ họp, lúc đó em là người đảm nhiệm nấu ăn và anh vô tình phải đưa đón em, … Lần đầu tiên em mua điện thoại, người đầu tiên em liên lạc là anh … và kể từ lúc đó, em và anh nhắn tin qua lại, có khi lại tới 1h, 2h đêm nhưng cũng chỉ là chọc qua chọc lại, như duyên số, trái tim em như có gì đó thiên về anh chút xíu, chỉ chút chút thôi… em và anh cứ như thế, ngày nào không nhắn tin lại thấy nhớ, và rồi em phát hiện ra hình như em thích thích anh rồi phải … em tin đó là thứ tình cảm thiêng liêng mà người ta hay gọi đó là tình yêu- “em đã yêu”, nhưng em mặc nhiên cố làm mọi thứ bình thường rằng: “em không thích anh, rằng em và anh chỉ là đôi bạn đi chung, rằng em và anh là đôi bạn hay tám chuyện về đêm qua SMS, và em im lặng, dù rằng có đôi lúc trái tim em như muốn nổ tung khi bên anh, một chàng trai lạnh lùng không “manly” như em từng mơ mộng và hình dung…

Cho tới một ngày, ngày định mệnh, anh tỏ tình với em ngay trong cơn say vừa tỉnh, chen lẫn giữa tiếng máy xe, tiếng còi xe, nhỏ to có cả, hay nói đúng hơn là ngay trên quốc lộ 51. Đọc nhiều tiểu thuyết và coi nhiều phim tình cảm nhưng có mơ em cũng không nghĩ rằng ai đó sẽ tỏ tình với em giống như anh ( thật đặc biệt và thật táo tợn nhưng không thiếu bất ngờ)…

Em cũng không tưởng tượng ra được anh lại gan đến vậy, dám ôm em khi chưa từng một lần nắm tay, và anh nói với em những lời tình cảm, anh cho em chỉ 5 phút để suy nghĩ lời đề nghị của anh “Em làm bạn gái anh nha?”. Anh nhanh gọn, chớp nhoáng, em không hiểu anh biết rằng mình nắm chắc phần thắng hay vì anh đang say. Mặc dù vậy, em không ngần ngại, thời gian ngắn nhưng quá đủ để em đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ khẳng định rằng anh tồn tại trong em mãi mãi…

Ngày ấy là ngày 18/11- tình yêu đầu đời của em. Tình yêu của anh và em không vật chất, không lời lẽ ngọt ngào; tình yêu của em và anh không mặc định cho những ngày thứ 7, chủ nhật phải bên nhau; tình yêu của em và anh không đánh dấu bằng những cuộc đi chơi đầu đó chỉ riêng 2 đứa. em hay nói: “yêu qua đường bao tử”, và anh yêu em cũng bằng cách đó_ ăn, ăn, và ăn…vui cũng ăn, buồn cũng ăn, không vui không buồn cũng ăn, cái dinh dưỡng mà mỗi lần tẩm bổ cho em đó có lẽ sẽ mãi không thể nào tách rời ra khỏi cơ thể em được, và em vui vì điều đó anh yêu của em…

Em bị gãy chân, hàng ngày đi học anh lại đưa em đi và rước em về, lo lắng cho em. Anh không ngại làm cho em tất cả những gì em muốn nhưng không nói lời nào, em biết anh rất quan tâm em nhưng nhiều lúc lại muốn anh nói với em điều gì đó thật ngọt ngào, cái mong muốn của em chỉ được đáp trả bằng những lần giận hờn của em dành cho anh. Anh là vậy, lạnh lùng, làm nhiều hơn nói, nhưng sự nhiệt tình, và tình yêu của anh làm em cảm động lắm…Nhưng tận trong thâm tâm em vẫn muốn có chút lãng mạn, chỉ chút xíu thôi anh ah…

Em chưa từng nói cho anh rằng: “em yêu anh”. Và cũng như anh, tình yêu của em dành cho anh không lời lẽ nào có thể diễn tả được…Và em mong, màu hồng của tình yêu sẽ lấn át đi màu trắng của nước mắt, và màu xám của những ngày đôi ta giận nhau, của những lần đôi ta không hiểu nhau, và em muốn nói: “ dù anh không Handsome trong mắt người ta, nhưng với em, anh là người đẹp nhất, anh là tình yêu của em, anh là lẽ sống của em, trái tim em thuộc về anh - anh yêu”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét