
Có lẽ cái cảm xúc ngày valentine gần đến không phải của riêng bất cứ ai, đã yêu đang yêu hay vẫn đang chờ đợi một tình yêu
Cái cảm xúc dạt dào, lo lắng, hồi hộp, vui sướng hỗn độn cứ kéo đến dồn dập khiến trái tim đang yêu của tôi không lúc nào ngồi yên. Tôi yêu M từ năm thứ nhất, một tình yêu âm thầm mà mãnh liệt. Tôi thường lặng ngắm nàng, nhìn nụ cười tươi rạng rỡ như một thiên thần, ánh mắt dịu dàng mà long lanh đầy bí ẩm. Đôi lúc tôi nhắn mấy cái tin không đầu không đuôi chỉ để nàng nhắn lại một điều gì đó giúp tôi nhìn thấy được gương mặt xinh xắn của nàng, nghe được giọng nói ấm áp nhẹ nhàng đã làm tôi rung động không biết bao nhiêu lần.
Đã đến lúc tôi phải làm một điều gì đó thay vì ngồi nhìn nàng và lặng lẽ, làm một điều gì đó giúp tôi trở thành người hạnh phúc nhất trần gian. Nếu như mọi những chàng trai trên trái đất này muốn mua tặng cho người mình yêu một món quà nho nhỏ bán ở các cửa hàng lưu niệm, một thanh chocolate ngọt lịm khắp các cửa hiệu tạp hóa đều có, thì tôi lại muốn làm ra một cái gì đó, một thứ do chính trái tim tôi làm ra, một món quà mà không ai trừ nàng có được nó. Tôi không cần món quà to tát, chỉ cần nó nhỏ bé và chứa đầy tấm lòng của tôi là đủ rồi. Và một bức tranh chính là thứ tôi cần.
Tôi chuẩn bị tất cả những gì có được đặt lên mặt bàn và bắt đầu đưa những nét vẽ đầu tiên.tôi vẽ ra những gì lãng mạn nhất, đẹp nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra. Một khung cảnh về chiều với hình bóng đôi tình nhân đang hôn nhau trên một cánh đồng rộng lớn, xa xa có hình tượng một toà lâu đài, toà lâu đài trong giấc mộng của tôi. Tất cả đều được vẽ bằng mực nho đen nguyên chất nhưng vẫn đưa ra những gì tôi muốn nói. Bức tranh không đẹp theo cách thông thường mà đẹp một vẻ bình dị, đơn giản qua sự đối lập tuyệt vời của nền giấy trắng và màu mực nho đen tuyền và cũng tạo nên một ấn tượng thú vị.
Đó là bức tranh đẹp nhất trong tâm tuởng của tôi. Nó được vẽ bằng cả tấm lòng của tôi nên có giá trị hơn bất cứ thứ gì khác. Tôi mua thêm giấy đỏ nơ hồng cẩn thận gói nó lại để làm thành một món quà nhỏ thực sự.Cảm xúc dạt dào đến độ không một lời nào nói hết được, chỉ có những ai đang yêu mới hiểu được mà thôi.
Và ngày trọng đại tôi chờ đợi đã đến. Tôi khẽ ngập ngừng, bối rối khi cầm điện thoại trên tay để nhắn tin cho nàng và xin một cuộc hẹn nhỏ. Tin đã gửi đi còn tôi thì ở lại để chờ đợi hồi âm. Năm phút trôi qua nhưng tôi lại nghĩ rằng năm năm vừa hết, thời gian như chết lặng đi cùng trái tim đang đập không ngừng nghỉ của tôi.
Lúc chuông điện thoại reo lên cũng là lúc trái tim vỡ tung trong lồng ngực.Tôi giật mình cầm lấy cái điện thoại như sợ ai cướp nó đi, hoặc nó sẽ biến mất trong giây phút này. Thế giới của tôi bỗng chốc thay đổi,” T ah, to xin loi. To da yeu mot nguoi va ngay hom qua chung to da chinh thuc noi loi yeu nhau…”
Tôi buông điện thoại ra, ngỡ ngàng và mệt nhoài. Tôi ngắm nhìn món quà chưa tặng mà lòng nghe nhói đau.Tôi cất nó vào trong tủ suốt hai năm sau đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét