
Có những ngày cuộc sống cho ta những phút giây đẹp, dịu dàng và ngọt ngào đến lạ, để ta biết rằng ly cà phê dù có đắng, thêm đường sẽ thành ngon.
Cuộc sống có bon chen và bộn bề, vẫn còn có những phút giây ngọt ngào của tình yêu….để xóa đi vết thương, để làm ấm một tấm lòng, và có khi, chỉ là vị ngọt thoáng qua, nhưng ….cứ mơn man mãi!
Chiều Sài Gòn, tấp nập và bon chen, giữa cái tối nhá nhem, gã chẳng buồn chen vào chi cho tội, thế là dù bọn bạn vẽ nón bảo hiểm lề đường đã về...hắn vẫn ngồi đây...trống rỗng, chả nghĩ gì, chỉ nhìn người qua lại...và bình yên trống rỗng. Cái tuổi 20, tuổi của mơ mộng và ước ao, của hoài bão, của lí tưởng và hăng hái đi tìm cho mình một phương châm sống, gã đã từng nghĩ mình hạnh phúc….như bao người! Gã đẹp trai, gã học giỏi, gã thi đậu vào kiến trúc, gã nghĩ mình sẽ học thật tốt để tiếp bước những ngày học sinh chăm ngoan giỏi giang đã qua, vậy mà một ngày, cái ngày quái quỉ nào đó mà gã không nhớ, gã lại tự hỏi, mình đang làm gì thế này, mình có đang hạnh phúc?
Mà, hạnh phúc là một từ nguy hiểm, khi ta mãn nguyện với chính mình, Phan Hồn Nhiên nói, thì ta không nên chú tâm đến ý nghĩa của hạnh phúc! Đúng vậy! Cũng như bao người trẻ khác, gã đã đi theo con đường nhiều người đang đi, và….chưa bao giờ tự hói mình, rằng liệu, mình có thích con đường đó không?
Gã vẫn hay nghĩ đến cái ngày gã già đi, sau khi đi làm, có tiền, cưới vợ, sinh con, gã sẽ là một ông già như bao ông già khác, nhìn lại cuộc đời mình cũng chính là cuộc đời của bao ông già khác không gì cho ước mơ và lí tưởng! Gã đã học, đã thi cử, đã phấn đấu theo số đông, nhanh và gấp gáp đến không kịp nghĩ đúng sai. g\Gã quên rằng dở thích của gã không là kiến trúc, mà gã thích vẽ tranh! Gã quên rằng gã thích đây đó chụp hình những cảnh đẹp khắp nơi , rảnh thì đọc sách, lâu lâu sẽ tự cừơi khi thấy mình có bài đăng trên báo, chứ không là xem HBO hay starmovie, gã thấy mình vô dụng, và bất lực trứơc cuộc đời mình, vì những cái gã thích là những cái mỏng manh vô định và không thức tế, chỉ có học mới đảm bảo cho tương lai gã, nhưng mặt khác, gã biết mình sẽ chỉ hạnh phúc khi làm những gì mình thích…..gã phãi chọn lựa, giữa sự ổn định và bền vững, với sở thích và đam mê…..mà, gã chưa đủ lớn để quyết định những thứ lớn lao như thế, chưa đủ tự tin để một m1inh nói rằng tôi sẽ không làm theo điếu cả tếh giới tin là đúng…..gã hoang mang!
Nhiều người chạy xe nhìn gã với ánh mắt ngạc nhiên thấy rõ, lỉnh kỉnh là đồ, màu mè , cọ và cái mặt chán nản kiếu trai mới lớn....nếu là gã ngày xưa chắc sẽ xấu hổ chết được, nhưng gã...đã ko còn là gã ngày xưa, gã không làm được những gí gã thích, thế là gã hằn học, và không có gì là quan trọng với gã nữa, cả cái sĩ diện hảo của thằng con trai mới lớn……
- Vẽ giùm tui cái nón bảo hiểm!
- Dọn hàng rồi.....gã bực mình vì có người chen ngang cái không gian riêng tư của gã lúc này.
- Dọn hàng nên tui mới tới!
- Là sao?
- Thích you vẽ cho tui!
Gã bắt đầu thấy thú vị, quay lại là cái gã dí dỏm bề ngòai
- Vì tôi đẹp trai.....? (cười lém lỉnh)
- Không! (gã thấy mặt trời tắt ngúm)...nhưng xinh!
- Con trai ai dùng từ xinh!
- Chưa đẹp trai, thì chỉ có thể nói là xinh, để biết là hơn bình thường! Mà tui ít khi khen ai lắm, vậy là okie rùi, về nhà mà tự hào nha!
- Hay nhỉ....
- Gì mà hay.....
- À, không, chỉ là tôi nghĩ lung tung..cô thích vẽ gì?
- Không biết, vẽ gì cho thật đẹp ý, mà sao gọi tôi là cô, nghe xa cách lắm!
-Bạn?
- Vẫn xa cách!
- Vậy chứ gì?
- không biết, gọi sao cho tự nhiên, mà không xa cách(cô gái ngúng ngẩy kiểu nũng nịu )
Sau khi vò đầu bức tóc, gã cũng không nghĩ ra gọi cô bằng gì
-Tôi chịu!
- Hay là….EM đi....giọng cô gái thật mỏng, như có thể tan vào trong gió!
- Gã không tin vào tai m2inh, hỏi lại, gì cơ?
- Bạn…..không…..Anh ….có thể làm bạn trai của tôi được không?.....Một ngày cũng được!
Gã đã định bụng nói không, mà tiếng ừ cứ trôi ra dễ dàng…..
Tới lượt nhỏ chưng hửng:
- Anh…..Không ngạc nhiên à, sao trả lời bình thản vậy...tui có gặp yêu râu xanh không đây?
- Sợ thì về nhà đi, đây ko ép! Gã nagn bướng
Cô gái không nói gì, lặng lẽ ngối phía sau xe gã……
- Thế, cô….à không, em mới phải!
Thế, hôm nay, em muốn đi đâu?
- ................Đi cà phê nha, wán nào càng giống tình nhân càng tốt!
- Vậy ai trả!
- Anh! Cô gái trả lới tỉnh khô:
- Con trai gì mà keo bẩn!
- Tui là sinh viên nghèo hiếu học mà!
- Tui….. không hết tiền rồi ! (thỏ thẻ đến phát tội.......hơi hơi siêu lòng)
Khi nãy mang bao nhiêu, mua cái váy này hết trơn rùi.....
- Cái váy này bao nhiêu?
- 2 triệu
-Hả, cô có điên không, bộ cô giàu lắm hả……cô dám bỏ tiến ra cho á váy này, thì tự mà đi ăn hay uống gí nó!
- Anh không đi thì thôi! Mặc xác tôi!
- Giữa chắc!
Gã vọt ga , nhỏ bị bất ngờ, ôm gã, rồi cứ thế ôm luôn, qua bao con phố, hai người không nói với nahu lới nào, gã tháong tấhy cô khẽ tựa đầu vào vaìminh, và nghe sao ướt đẫm sau lưng, dù…không một tiếng nấc! ………………………
Cà phê Nếp, lọt thóm trêncăn gác chung cư trong con hẻm nhỏ của con đường vắng, vẫn những cái bàn gỗ đơn sơ chấp vá, vẫn những chiếc khăn trải bàn trắng in những hoa văn gortich cổ xưa, vẫn những chân nến bắng đồng, sáp chảy dài những đường như thạch nhũ….không gian riêng của gã, quán cà phê gã không bao giờ dẫn bạn bè đi cùng……hôm nay lại có cô……
- Một tiếng 15 phút..... gã khẽ nói
- Ừ
- Buồn chuyện gì à?
- Không!
- Là người yêu, phải nói cho nhau nghe tất chứ!
- Là người yêu , không hẳn là cần nói mới hiểu nhau, cần an ủi để cho nahu bớt đau buồn……
--Vậy thì ngối lại gần đây, dựa vào đây, cho mượn đôicả đối vai này, làm gì túy thích…..Lại khóc nức nở.....ướt cả vai, muốn đưa tay vuốt tóc...nhưng thôi, biết xử lí nhiều tình huống, nhưng...bất lực trước nỗi buồn của người con gái......sao tim cứ đập nhanh thế, cứ sợ lay người nhẹ, người con gái ấy sẽ vỡ tan! ......………………………………
Khuya, bên bờ sông Sài Gòn.....
- Lại im lặng, 1 tiếng rưỡi rồi........
- Ừ, cũng khuya rồi, tôi về..cám ơn vì hôm nay!
- Vẫn không cho tôi biết vì sao buồn à?.........
Cô gái quay mặt bước đi, tiếng guốc cao gõ đếu giữa àmn đêm tanh vắng
- Thế có gặp lại nhau không?Gã ẫncố hỏi với theo, nghe sao như là mất mát……
- .........Chắc là không! không quay mặt lại……
- Tại sao?
- Vì….. sẽ yêu mất! vẫn không quay mặt lại
- Thế thì tốt chứ sao!
Khuôn mặt đầy nước mắt ngóai nhìn……
- Không thể yêu ngay trong ngày chia tay người cũ, phải không............?
Vỡ vụn......không biết nên thế nào, có gọi là buồn hay không nữa, ừ....thì là yêu một ngày!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét