Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2009

Cuối cùng cho một tình yêu


Ngày… tháng… năm…

Xưa rồi. Mỗi lần Tấm khóc, nghe “Bụp” một tiếng, kèm kỹ thuật ánh sáng khói lửa mịt mù mà ông bà ta chưa khám phá, Bụt lại hiện ra: “Vì sao con khóc?”

Cũng chưa xưa lắm… Mỗi lần em khóc, điện thoại “Tu” vài hồi, khi kèm một gương mặt hớt hải lấm tấm mồ hôi, khi kèm một giọng hốt hoảng đầy bối rối: “Trời, chuyện gì vậy em? Nói anh nghe, chuyện gì mà em khóc?”…. Thỉnh thoảng em mới khóc, còn lại, em chỉ gọi “Anh ơi, anh à”. Một lần, hai lần, ba lần… rồi lần thứ n. Em vẫn gọi, vẫn “nhè”, rồi biết “nịnh bợ” xa xa: “Anh ơi, hay thật, cứ mỗi lần em buồn, em khóc là lại có ông Bụt hiện ra ngay!”. Anh xoa đầu, cốc trán, búng tai em, cười: “Ông Bụt tròn tròn bụng bự phải hem?”

Anh hiền lắm. Hiền từ cái cách dịu dàng và nhẫn nại mỗi lúc bị quấy rầy, hiền từ nụ cười ánh mắt sau đôi kính cận trở đi. Ngay đến lúc xách cây roi mây ra hăm dọa hay đương giận, em vẫn thấy anh hiền lạ. Với em, cây roi của anh còn hơn cả cây phất trần màu nhiệm; và anh, còn hơn cả ông Bụt trang nghiêm phúc hậu. Vì phất trần chỉ giúp em hiện thực hóa ước mong, chứ không cho em được động lực để tự mình thực hiện những điều mong ước. Và Bụt, chỉ biết hỏi, làm phép rồi biến mất; chứ không biết vỗ về, không biết nắm tay và ôm em vào lòng.

Thật ra, vẫn luôn có những việc em đã tìm ra phương giải, nhưng em muốn được thủ thỉ với anh để nghe anh bảo ban, chia sẻ.

Em tự lập hơn em thường tỏ ra, nhưng em muốn mình là mối quan tâm lớn nhất của anh, muốn được nói "My F1 is the best!". Nếu được bận lòng lo lắng hết mực cho một ai là điều hạnh phúc, thì em chỉ muốn dành tặng niềm hạnh phúc ấy cho anh, chỉ anh F1 của em thôi. Và thời gian cứ thế dần hình thành trong em thói quen xấu tệ - luôn ỷ lại, dần hóa bao ân cần chăm sóc của anh trở thành điều bất biến khó gì thay thế. Mà em quên, rồi cũng sẽ có lúc anh chẳng còn yêu thích món quà em dành riêng kia nữa.

Ngày… tháng… năm

Em lại khóc. Ngẩn ngơ đến hoang mang vì anh không xuất hiện, rồi từ đó bỗng dưng biến mất như chưa từng tồn tại. Mẹ tiên đỡ đầu và nhiều người tốt nữa… lần lượt đến bên giúp em. Nhưng chẳng ai chịu nói cho em biết anh ở đâu, vì sao anh lại biến mất và đường nào để em tìm anh cho được? Họ mông lung: “Bụt không của riêng ai…"

Cuối cùng, em đành tự mình đi, đi trong vô định rất lâu để tìm, dẫu chỉ là ảo ảnh trong thứ ánh sáng khói lửa mịt mù kỹ thuật.

Em kiên trì gõ vô số từ ngữ lên thanh Google. Không được, em tìm thêm những từ ngữ khác. Em kết hợp chúng với nhau, đảo vị trí, thêm thêm bớt bớt... Hàng trăm ngàn kết quả thi nhau xuất hiện. Em mở từng trang, đọc từng trang, tìm kiếm chút quen thuộc trong từng kết quả. Em lân la làm quen, hoặc âm thầm tự tiện lùng sục từng entry, comment, friends list, friends list of friends’s friends của những người mà em biết có chút, chút xíu, chút chút xíu liên quan với Bụt, dù chỉ như bèo nước.

Ngày… tháng… năm

Người ta không thể xóa đi hình ảnh của bất kỳ ai trong ký ức; cái gọi là “quên” có lẽ chỉ là sự chấp nhận với nụ cười dịu dàng hoặc chua chát. Em đang rất nhớ anh. Tình yêu chỉ có một, nhưng những thứ gần giống như tình yêu lại có rất nhiều. Giữa em và anh gần như đã có tất cả, chỉ thiếu điều quan trọng nhất: Tình yêu. Nói đúng hơn, tình yêu của anh.

"Khi bạn yêu một người, hãy cho người ấy thời gian để tình yêu đó lớn lên trong tim người ấy. Còn nếu không, bạn cũng hãy lấy làm hạnh phúc, khi nó đã lớn lên trong tim bạn."

Em đã chờ rất lâu, đã không tiếc nuối bất cứ gì để vun đắp. Nhưng tình yêu, tiếc thay, chỉ lớn lên trong em. Em ước cho thời gian quay lại. Không thể! Nhưng em vẫn ước, vì nếu em trở về ngày hôm ấy một lần nữa, em sẽ không làm gì cả. Không làm gì cả, để giấc mơ ngọt ngào mà em tự huyễn hoặc sẽ kéo dài thêm....

Quay lại đi....

Ngày đầu tiên biết nhau.

Ngày đầu tiên nghe giọng nói của nhau.

Ngày đầu tiên gặp nhau.

Ngày đầu tiên anh gửi tin nhắn cho em.

Ngày đầu tiên anh đến tìm em.

Ngày đầu tiên anh ôm em vào lòng.

Ngày đầu tiên anh nói rất nhớ em.

Quay lại đi...

Ngày… tháng… năm

Em không thể hỏi anh 1 câu "Vì sao thế?"

Vì sao anh không cho tình yêu em trong anh lớn lên, mà lại luôn đem đến cho em những điều khiến em tin rằng anh có?

Vì sao anh không cho tình yêu em trong anh lớn lên, mà lại luôn đem đến cho em những điều khiến tình yêu anh trong em không ngừng tăng theo ngày tháng?

Em không dám so sánh mình với nàng tiên cá đầy cao thượng, dám hi sinh vì hoàng tử. Em chỉ thấy một bài học từ câu chuyện tình yêu đau thương của nàng rằng: Trong cuộc sống, chúng ta phải đấu tranh và đánh đổi nhiều thứ để có được điều mình muốn, nhưng đôi khi cũng cần có dũng khí để chấp nhận và từ bỏ tất cả.

"Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả

Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa.

Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu nay đã phai rồi

Tiễn đưa anh về một tình yêu mới...

Ngày mai em không còn anh nữa, không cho ai là tất cả

Để nỗi cô đơn theo em đến một miền trời xa

Để nhắc cho em biết bao ngày hạnh phúc êm đềm

Nhắc cho em luôn còn lại một trái tim...yêu anh."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét